Chương 2: Trưởng thành

7 năm sau, lúc này một tiếng hét của một thiếu nữ vang lên:- Đứng lại tên biếи ŧɦái kia, ngươi sàm sỡ ta còn muốn chạy.

Đằng trước lúc này, một thiếu niên chừng 17 tuổi, khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ:

- Ta nói vị tiểu thư này nghe, ta thật sự chỉ là vô tình, ban nãy cũng vì gấp gáp nên đυ.ng phải cô thôi.

Một bóng dáng xinh đẹp phía sau, mái tóc đung đưa theo làn gió sắc mặt không tin trả lời:

- Ta mới là không tin, không thể nào tình cờ tới mức mà ngươi cướp luôn nụ hôn đầu của ta, ta đoán những tên đang đuổi theo sau kia đoán chừng là ngươi thuê để làm chuyện bỉ ổi.

Tên thiếu niên kia liền gấp gáp trả lời:

- Tiểu thư thật sự chỉ là hiểu lầm, nếu không mà nói, ta có thể trả lại nụ hôn đầu cho cô là được chứ gì.

Hắn một mặt thật thà nhìn về thiếu nữ phía sau, thiếu nữ nghe vậy liền là tức giận không biết nói gì, nhìn khuôn mặt thật thà của hắn nàng không hiểu sao lại bật cười, nhìn thấy nụ cười kia, tên hắn lại là ngây người bởi vẻ đẹp kia, ! Đùng !, chỉ chốc lát khựng lại, hắn đυ.ng phải một khúc gỗ bên đường, ngã rầm một cú đau điếng, thiếu nữ thấy vậy liền bật cười vui vẻ, nàng không hiểu sao hắn nhìn nàng một chút lại sững người, Lâm Phong vừa bò dậy, không nghĩ nhiều nữa liền tiếp tục chạy.

Liền sau đó, có mấy bóng người đuổi theo đằng sau, không ngừng kêu hắn đứng lại, sau đó một gã khuôn mặt bặm trợn, dơ tay lên ra hiệu ngừng lại:

- Không cần truy nữa, hắn cũng không phải lấy đồ gì quý lắm, nhưng lần sau hắn còn tới liền phải bắt được hắn, cho hắn ăn đòn.

Lâm Phong thấy phía sau không ai đuổi theo liền sắc mặt vui vẻ, hắn vội chạy tới chỗ tiệm đồ cổ bán những đồ vật hắn vừa trộm được, bán đồ xong liền chạy tới tiệm bánh bao gần đó, hắn mua hai cái bánh bao lót dạ, đang đi trên đường cắn vôi cái bánh bao, một giọng nói phía sau đột nhiên vang lên:

- Ta đói quá, cậu có gì ăn không, có thể cho lão ăn xin ta một ít được không?.

Lâm Phong quay đầu nhìn một lão ăn mày ăn mặc rách rưới, liền không nghĩ nhiều đưa lão cái bánh còn lại:

- Ta chỉ còn chừng này thôi, ta cũng là dùng tiền cướp được mua đấy.

Lão ăn mày kia nhìn về phía Lâm Phong bí ẩn nói:

- Cậu có sát khí rất mạnh, nhưng không phải là do gϊếŧ người, mà là do một lý do khác, nhưng cậu lại giữ nó thật kín, cho ta mạo muội hỏi sát khí kia là từ đâu.

Lâm Phong nhíu mày nhìn lão ăn mày này nói:

- Ta không biết ông đang nói gì, sát khí gì kia ta cũng không biết.

Tên lão ăn mày cũng không gấp gáp mà nói:

- Nếu ta đoán không nhầm, ngươi có mối thù lớn nào đó chưa báo, nhưng hiện tại thực lực của ngươi vẫn không đủ để trả thù.

Nghe được lời này xong, hai mắt Lâm phong liền phát ra tia sát khí, nhưng trong chốc lát lại thu hồi, sắc mặt hắn trầm xuống hỏi:

- Đúng vậy thì sao, chả lẽ nói, ông có cách giúp ta báo thù, hay tên ăn xin ông sẽ ra mặt báo thù giúp ta.

Lão ăn xin giường như đã đoán trước được câu trả lời của Lâm Phong, vẫn bình thản nói:

- Đúng là ta có cách báo thù giúp ngươi, còn ra mặt sao, lão phu chỉ là tên ăn xin ngoài đường làm gì có thực lực ấy, huống hồ đây là thù của ngươi, nhưng ta có cách để giúp ngươi tăng thực lực lên.

Lâm Phong nhíu mày nhìn lão già này thật lâu, một lúc sau mới mở miệng hỏi:

- Ông chỉ là tên ăn xin, đến bụng đói còn chưa lo được, còn có cách gì giúp ta tăng thực lực, với lại ta...

Lão ăn xin thấy hắn ấp úng liền nói:

- Ngươi là thấy mình là phế nhân không thể tu luyện đi.

Lâm Phong cúi đầu buồn bã, cười khổ nói:

- Ta từ lúc chuyện năm đó xảy ra, ta vẫn luôn tìm cách tu luyện, nhưng đều vô ích, khi ta biết ta không có căn cơ, kinh mạch hỗn loạn, ta hiện tại đã 17 tuổi nhưng vẫn chưa thức tỉnh được chiến hồn.

Lắc đầu thở dài xong, hắn nhìn phía lão ăn xin nói:

- Ta không biết mục đích của ông là gì, tại sao biết được chuyện của ta, nhưng ta cũng cảm ơn vì lời giúp đỡ của ông, nhưng hiện tại e là điều không có khả năng.

Lão ăn xin chỉ cười lắc đầu, rồi nhìn hắn rồi thần bí nói:

- Ai nói ngươi là phế vật, ai nói ngươi không thể tu luyện, về chuyện thức tỉnh chiến hồn, đúng là chậm hơn so với người thường, nhưng điều đó không có nghĩa ngươi là phế vật, nếu như ngươi cứ như vậy mà liền sụp đổ, vậy thù kia ai báo, còn vì sao ta lại bảo là ta sẽ giúp nhưng cần phải xem ở ngươi, vậy ta hỏi ngươi có phải mỗi khi ngươi muốn tu luyện, liền bị những cái kia ký tự kim quang trong đầu chặn lại, khiến ngươi không thể nào đả thông kinh mạch, tiến vào luyện thể cảnh.

Lâm Phong giật mình, nhìn lão ăn mày này hắn cũng ẩn ẩn biết lão già này không tầm thường, hắn liền đề phòng hỏi:

- Vì sao chuyện gì của ta ngươi đều biết, giống như ông mỗi ngày đều theo dõi ta làm gì, mục đích của ông là gì.

Lão ăn xin không vội trả lời mà kêu hắn đi theo, lão ăn xin dẫn hắn vào trong một cánh rừng, Lâm Phong nhìn bốn phía đề phòng, hắn đi theo là vì mọi bí mật của hắn người này đều biết, hắn thật muốn xem mục đích của người này là gì là tốt hay hại.

Tại một căn nhà nhỏ sâu trong rừng, một lão già gầy yếu đang ngồi trên một chiếc ghế, đối diện là Lâm Phong đang đứng nhìn xung quanh:

- Ngươi biết vì sao, khi ngươi tu luyện thì những ký tự kim quang kia lại ngăn chặn không?.

Lâm Phong nhíu mày lắc đầu, hắn thật không biết những ký tự kim quang kia là gì, tại sao lại một mực ngăn hắn tu luyện, lão ăn xin lại nói:

- Cách duy nhất để ngươi có thể tu luyện là... luyện hóa hết thảy những ký tự kim quang kia, ngươi mới có thể một mực tu luyện, khi ngươi có thể luyện hóa hết đống ký tự kim quang đó, đối với ngươi chỉ có lợi mà cũng lợi không nhỏ.

Lâm Phong vẫn bình tĩnh, không chút kích động hỏi:

- Vậy thì ta phải làm gì để luyện hóa nó.

Lão ăn xin nhìn hắn vẫn bình tĩnh như vậy, liền gật đầu tán thưởng nói:

- Chuyện này ta thật là phải giúp một tay, nhưng cũng chỉ dẫn ngươi đến phương hướng đúng đắn, miễn cho ngươi lạc lối u mê, còn những chuyện sau thì hết thảy dựa vào lĩnh ngộ của ngươi.

Nói xong liền kêu Lâm Phong cởi hết y phục đi vào trong một thùng chứa đầy linh thảo, đi vào trong thùng kia, Lâm Phong liền cảm nhận được những giòng nước ấm chảy vào từng ngóc ngách trong cơ thể, mọi đau nhức mệt mỏi đều biến mất, cơ thể hắn như được tái tạo lại, lão ăn xin nhìn thời cơ đã tới liền hỏi:

- Ngươi đã sẵn sàng, việc này tuy không làm hại gì đến thân thể ngươi, nhưng linh hồn thần thức thì sẽ không như vậy, nếu ngươi không chịu được mà thật bại liền sẽ thần hồn câu diệt.

Lâm Phong sắc mặt quyết đoán đáp:

- Chỉ cần cho ta một cơ hội ta sẽ không bỏ phí, với lại ta không còn gì luyến tiếc nữa.

Lão ăn xin gật đầu, rồi bắt đầu chắp hai tay niệm chú cổ xưa, những vòng kim quang bắt đầu xuất hiện khắp cơ thể lão bao phủ cả Lâm Phong bên trong:

- Bây giờ ngươi bắt đầu ngưng thần tu luyện đi, khi những luồng ký tự kim quang kia xuất hiện, ta sẽ giúp ngươi kết nối với nó.

Lâm Phong lập tức làm theo, vừa tu luyện chưa tới một phút những ký tự kim quang kia đã bắt đầu xuất hiện ngăn chặn linh khí bên ngoài, đúng lúc này lão ăn xin hét lên:

- Thiên địa dẫn thức ấn, khởi.

Lâm Phong bị những ký tự kim quang kia chặn lại một lúc hắn cảm nhận được một cỗ khí tức dẫn hắn đi vào, bên trong đầu hắn liền hóa thành một vệt lưu quang đi vào trong những ký tự kia, đi vào phía trước những ký tự kia hắn liền một mặt khó hiểu, những ký tự này một cái đều không hiểu, đột nhiên lúc này một giọng nói vang lên trong đầu hắn:

- Ngươi hãy cảm nhận linh lực mà ký tự kim quang này phát ra, giống như lúc ngươi tu luyện thông thường, nhưng

sẽ khó cảm nhận hơn linh khí bên ngoài rất rất nhiều lần, ta chỉ giúp ngươi được tới đây thôi, còn về sau đều xem ngươi.

Hiểu được lời này xong, Lâm Phong bắt đầu ngưng thần cảm nhận linh khí mà những ký tự này phát ra.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt mừng rỡ, cuối cùng hắn cũng đã cảm nhận được linh khí khác lạ, luồng linh lực này giống như những con mãnh long, khí tức cực kỳ mạnh mẽ, khi hắn cảm nhận được và bắt đầu luyện hóa, hắn cố gắng giằng co rốt cuộc mục lúc lâu hắn hắn cũng đã có thể luyện hóa được một đầu long lực này, có được kinh nghiệm luyện hóa đầu ký tự long đầu kia, hắn luyện hóa gần hết những đầu long lực kim quang kia, hắn nghi hoặc nhớ tới lời nói của lão ăn xin, khi nhắc nhở hắn sẽ rất thống khổ, nhưng hắn vẫn chưa thấy chuyện gì xảy ra, chưa kịp nghĩ nhiều đột nhiên những đầu long khí kia không chịu sự khống chế của hắn, bên trong linh hải không ngừng bảo loạn , đầu hắn như muốn nổ tung, cố kiểm soát những đầu long khí kia, thế mà hắn phát hiện không chỉ là đầu long khí mà hầu như là các đầu thần thú đều bên trong linh hải hắn:

- Chuyện gì thế này, vừa nãy không phải chỉ là những đầu long khí bây giờ là vô số loại linh khí khác nhau.

Hắn sợ hãi không dám tin, không những thế hắn còn phát hiện những linh khí này đều có hình dạng nhất định, kiếm khí cũng có, thần thức hắn đổ mồ hôi lạnh, đầu hắn đã đau đến không chịu nổi, những cái kia linh khí bạo loạn, liên tục tàn phá linh hải hắn, lại lần nữa giọng nói của lão ăn xin lại vang lên:

- Đây là linh hải của ngươi, bên trong thần thức của ngươi, ngươi có rất nhiều quyền hạn.

Được một lời này thức tỉnh, hắn bắt đầu củng cố linh hải, thần thức tản ra bao quanh những linh khí kỳ lạ kia, hắn giống như chúa tể một đại lục, những linh khí bạo loạn kia dần dần, ổn định lại, hắn bắt đầu luyện hóa thành linh lực để hắn hoàn toàn có thể phục dụng được.

Một ngày sau, hắn vẫn ở trong linh hải thần thức chưa đi ra, những kim quang còn sót lại hắn chưa kịp luyện hóa đột nhiên, bay vào thần thức hắn hòa hợp thành một thể, hắn cảm nhận được linh hồn thần thức tăng lên mảng lớn, đột nhiên những dòng chú ngữ vang lên trong đầu hắn, không phải là giọng lão ăn mày mà là một giọng nói từ rất xa xưa, như tới từ một nơi nào đó cách xa ngàn thiên địa:

- Vạn vật quy nhất, thiên địa hoà hợp, thiên hạ bái phục, nhất cảnh vạn người phục, nhị cảnh phá thương khung, tam cảnh địch thần linh, tứ cảnh xuyên hư không, ngũ cảnh địch thiên địa.

Lẩm bẩm theo lời nói này, đột nhiên cả người hắn phát ra đại dị tượng, lão ăn xin bên cạnh thấy vậy, liền mừng rỡ vội bay lên không trung phát ra khí tứ bao phủ cả vạn mét xung quanh, không những thế khí tức hắn phát ra còn chấn nhϊếp những dã thú xung quanh chạy tán loạn, bố trí xong cấm trận hắn vẫn một mực tại phía trên nhắm mắt lại khống chế cấm trận thần thức, lúc này phía dưới Lâm Phong đã không ngừng phát ra những luồng khí tức cực mạnh, trên trời bắt đầu xuất hiện những đạo lôi kiếp khủng bố, lão ăn xin lúc này khí chất phát ra liền đã không phải là hắn lúc trước, lúc này hắn như một chiến thần bất bại, lăng không không có ai bì nổi, hắn nhìn đến đạo lôi kiếp kia khẽ nhíu mày nói:

- Lôi kiếp mạnh như vậy, tui đối với lão phu không là vấn đề gì, nhưng thằng nhóc đó có chịu được hay không, hazz vẫn liền xem vận kiếp của hắn.

Lúc này bên trong thành hai tên trung niên đang nói chuyện uống trà vui vẻ, đột nhiên nhíu mày kinh ngạc nhìn phía trên cái kia lôi kiếp:

- Là vị tiền bối nào đang độ kiếp, cái này còn mạnh hơn cả Nguyên Anh kỳ, không lẽ đây là Hóa Thần cảnh tiền bối nào đó.

Hai người liếc nhìn nhau hai mắt kích động cùng kính phục, phải biết cả Bách Nguyên đế đô chỉ có duy nhất một vị Hoá Thần cường giả tồn tại, trấn giữ Cả Bách Nguyên đế đô, vậy mà hiện tại lại có thêm một vị như thế xuất hiện, nếu như bọn hắn biết người mà bọn hắn vẫn nghĩ là cường giả Hóa Thần, mà chỉ là một tên vẫn còn chưa bước vào luyện thể cảnh, nếu như biết, chắc chắn bọn họ sẽ đều một mặt tham lam.