Chương 8

"Chào anh Từ, phòng của anh là 2100 tầng 21, chúc anh vào ở vui vẻ." quầy lễ tân đưa thẻ phòng.

2100 là phòng suite. Sau khi vào phòng Từ Hồi Chu đã cho nhân viên lễ tân một khoản tiền boa kha khá.

Nhân viên lễ tân tràn đầy vui mừng, nhìn về phía hoa Từ Hồi Chu đang cầm: "Hoa đẹp quá, anh có cần một chiếc bình hoa không? Để tôi đi lấy cho."

Từ Hồi Chu đưa bó hoa qua: "Cô thích thì tặng cho cô."

Đóng cửa lại, Từ Hồi Chu mở túi giấy ra, lấy ra một chậu hoa thuần màu đen to bằng bàn tay.

Trong đất đen là một mầm cây non tươi xanh, Từ Hồi Chu đi vào phòng vệ sinh, tưới nước cho nó rồi đặt lên bậu cửa sổ.

Tiếp đó hắn quay lại phòng khách mở vali ra, trên cùng là một chiếc hộp vuông màu đen. Hắn lấy ra rồi đặt lên bàn, sau đó cầm quần áo để thay đi vào phòng vệ sinh.

Nước ấm xối lên khăn tay, bọt trắng như tuyết dần dần nhuộm màu hồng nhạt, Từ Hồi Chu kiên nhẫn giặt khăn tay trước khi đi tắm.

Nửa tiếng sau, hắn buộc áo choàng tắm bước ra, mái tóc đen ướt sũng dán lên cổ. Hắn tháo kính ra, mí mắt dưới có hai vệt màu xanh lam cực nhạt, đó là dấu vết do hắn thiếu ngủ quanh năm để lại.

Từ Hồi Chu đi tới bếp mở rót ly nước nóng, sau đó mở hộp thuốc ra.

Dưới ánh đèn, có 12 viên thuốc khác nhau, Từ Hồi uống một ngụm.

Uống thuốc xong hắn lại pha một ly trà hợp hoan bì, bưng đến sô pha ngồi xuống, mở TV lên.

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng chốc có tiếng người.

Trong lúc Từ Hồi Chu liên tục tìm kiếm một cái tên trên mạng, một chương trình dân sinh địa phương hiện lên.

Trong màn hình là một gian nhà dân đơn sơ, người đàn ông đen gầy bình tĩnh trả lời câu hỏi của phóng viên, cho đến khi nhắc tới bệnh tình của con gái, rốt cuộc ông ấy quay lưng đi và lau nước mắt.

"Tôi làm việc ở công trường, số tiền kiếm được mỗi tháng đôi khi chỉ đủ để trả tiền điều trị cho con gái tôi trong hai hoặc ba ngày. Vợ tôi hiện đang chăm sóc con gái trong bệnh viện. Để tiết kiệm chút tiền, mỗi ngày cô ấy chỉ có ăn mấy cái bánh bao hấp để suy trì sức lực...Còn tôi bận kiếm tiền, đã nửa tháng không gặp họ rồi..."

Phóng viên hỏi: "Trên tường có một lá cờ thi đua, anh đã từng làm phóng viên?"

Người đàn ông gật đầu: "Mười năm trước tôi đã từng làm một thời gian."

Lúc Từ Hồi Chu uống trà xong, chương trình cũng sắp kết thúc.

Người dẫn chương trình quay mặt về phía camera và nói: "Sau khi cuộc phỏng vấn của chú Trương được phát sóng vào tuần trước. Tài khoản của bệnh viện đã nhận được hơn tám trăm nghìn tiền quyên góp. Bệnh viện cho biết số tiền này đủ để trang trải chi phí điều trị tiếp theo cho con gái chú Trương và tài khoản quyên góp đã bị đóng. Đến chiều chú Trương còn nhận được một cuộc điện thoại. Một người dân tốt bụng đã thuê chú để làm việc. Nơi làm việc gần Bệnh viện trực thuộc Đại học Thủ đô..."

Không lâu sau, điện thoại lại reo lên.

Giọng của đối phương khiêm tốn: "Xin chào anh Vương, toàn bộ 800.000 quyên góp đã được quyên góp ẩn danh theo từng đợt vào tài khoản bệnh viện. Công việc của anh Trương cũng đã được sắp xếp, mỗi ngày làm việc 6 tiếng, tiền lương 20.000, có năm loại bào hiểm và một quỹ(*), địa điểm cách Bệnh viện trực thuộc Đại học Thủ đô năm phút đi bộ."

(*) Năm loại bảo hiểm và một quỹ đề cập đến tên chung của một số loại phúc lợi an ninh do người sử dụng lao động cung cấp cho người lao động, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tích liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản và quỹ cung cấp nhà ở.

Lúc này trong ống kính TV, lướt qua nhà chú Trương.

Căn phòng chừng mười mét vuông, có hai cái giường, ở giữa được ngăn cách bằng một tấm rèm, trên đầu giường nhỏ sách giáo khoa được sắp xếp gọn gàng, còn có vài con búp bê gấu trúc đã được giặt sạch sẽ.

"Vất vả cho cậu rồi." Từ Hồi Chu cúp điện thoại, lấy ra chiếc sim điện thoại tạm thời không phải sim thật tên của mình, bẻ nó thành hai mảnh và ném vào thùng rác

Dạ dày đột nhiên đau âm ỉ, Từ Hồi Chu biết mình bị hạ đường huyết, hắn lấy một cái hộp tròn từ trong túi xách ra, mở ra lấy ra một miếng có bao bì giấy màu đen tuyền.

Bóc lớp giấy màu đen ra, là chocolate trắng hình vỏ sò.

Rắc.

Từ Hồi Chu khẽ cắn một cái.

****

Gần chín giờ, lối ra sân bay.

"Triệt Triệt! Chocolate em mua cho anh!"

Trong đám đông, một miếng chocolate được đưa ra, vệ sĩ đang định hất nó đi thì Thẩm Dữ Triệt ngăn lại, mỉm cười nhận lấy, ánh sáng chiếu xuống tờ giấy đóng gói đẹp đẽ. Cậu ta nhẹ nhàng vẫy tay: "Đúng lúc tôi chưa ăn tối!" rồi bỏ vào túi, cúi người lên xe.

Sau lưng là tiếng la hét đinh tai nhức óc: "Á á á á á! Cục cưng, em mãi mãi yêu anh!"

Trợ lý lập tức lên xe đóng cửa xe lại, xe lập tức khởi động, rời khỏi sân bay.

Trợ lý lau mồ hôi quay đầu lại: "Sắp ra ngoài rồi!" gương mặt tươi cười nhìn ghế sau: "Anh Triệt, vứt chocolate cho em đi, đừng ăn những thứ không rõ lai lịch."

Bên trong xe không bật đèn, Thẩm Dữ Triệt ngã xuống chiếc ghế da rộng rãi mềm mại, xe chạy như bay trên đại lộ sân bay, đèn đường bên ngoài cửa sổ thường xuyên xẹt qua khuôn mặt to bằng bàn tay của cậu ta, không thấy rõ vẻ mặt chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cậu ta.

"Người hâm mộ mua cho tôi, không phải lai lịch không rõ."

Trợ lý gật đầu lia lịa: "Vâng vâng! Vẫn là fans được anh Triệt cưng chiều nhất!"

Thẩm Dữ Triệt không lên tiếng nữa.

Cậu ta lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhập vào mấy chữ, gửi cho một chuỗi dãy số.

Nhưng đối phương không trả lời.