Chương 7

Một bó hoa tươi còn đọng giọt nước xuất hiện trước mắt Từ Hồi Chu.

Từ Hồi Chu ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông có chiều cao tương đương trong mắt tràn đầy vui mừng: "Chắc em đói lắm rồi, lần đầu tiên về nước. Anh dẫn em đi ăn thử món ăn địa phương trước!"

Từ Hồi Chu mỉm cười nhận lấy bó hoa: "Cảm ơn, không cần phiền vậy đâu. Tôi đã ăn trên máy bay rồi."

Khi đến gần Hoắc Hữu Lễ mới nhận ra Từ Hồi Chu đang đeo kính, nụ cười của anh ta hơi thay đổi: "Sao em lại đeo kính, thị lực có vấn đề gì sao? Anh có một đồng nghiệp là chuyên gia khoa mắt, để anh hẹn cậu ấy hôm nào đó khám cho em."

Anh ta nửa đùa nửa thật: "Nếu biết trước thị lực của em sẽ xảy ra vấn đề, anh không học nội khoa (*), mà học khoa mắt rồi."

(*)Nội khoa cung cấp các dịch vụ khám sức khỏe tổng quát cũng như chẩn đoán và điều trị các bệnh như: tim mạch, thần kinh, tiêu hóa, hô hấp…Bác sĩ khoa nội cũng là người thực hiện khám lâm sàng khi bạn có những triệu chứng khó chịu và không rõ nguyên nhân.

Hai năm nay, mỗi khi Hoắc Hữu Lễ có cơ hội là nói xa nói gần tỏ tình, anh ta thích Từ Hồi Chu.

Hai năm trước, anh ta đi lặn trong một hang động tự nhiên ở nước A, bị mắc kẹt ở dưới nước suýt nữa đã xảy ra chuyện, chính Từ Hồi Chu đã cứu anh ta.

Anh ta sẽ không bao giờ quên được, khoảnh khắc mí mắt của mình sắp khép lại. Hình bóng đang bơi về phía anh ta trong tầm mắt lờ mờ.

Cho dù là hiệu ứng cầu treo(*) hay là thấy sắc nảy lòng tham, tóm lại anh ta không thể kiềm chế bản thân không yêu Từ Hồi Chu.

(*)Khi một người nào đó đang trong những cơn chấn động cảm xúc, đang cảm thấy bản thân lạc lõng trong sự sợ hãi hoặc áp lực nào đó. Những cảm xúc và nhịp đập trong cơ thể họ đang hỗn loạn, nhưng rồi một ai đó xuất hiện. Cảm giác đó khiến họ tưởng rằng họ yêu người ấy.

Nhưng anh ta lại không dám theo đuổi Từ Hồi Chu.

Từ Hồi Chu quanh năm ở nước M, mỗi tháng anh ta đều sẽ bay đến nước M, nhưng cũng rất ít khi gặp được Từ Hồi Chu.

Chủ đề của họ có thể từ thiên văn học đến địa lý, nhưng không liên quan đến chuyện cá nhân của Từ Hồi Chu. Vì vậy cho tới bây giờ, anh ta chỉ biết phương thức liên lạc của Từ Hồi Chu, là một luật sư chuyên nghiệp, ngoài ra không biết gì khác.

Mỗi lần gọi số điện thoại của Từ Hồi Chu, anh ta đều hồi hộp, sợ nghe thấy thông báo số này không có.

Cũng may cuối cùng cũng kết thúc rồi, bây giờ Từ Hồi Chu đã về nước!

Sau này có thể gặp Từ Hồi Chu, Hoắc Hữu Lễ vui mừng không hề che giấu.

Từ Hồi Chu cười giải thích: "Là kính bình thường thôi, ở trên máy bay nghỉ ngơi không tốt, đeo nó lên che đậy."

Hoắc Hữu Lễ lập tức hối hận không thôi: "Do anh không suy nghĩ chu đáo, đi thôi, trước tiên đưa em về khách sạn nghỉ ngơi!"

Anh ta đưa tay ra định cầm lấy hành lý, nhưng khi gần chạm tới thì đột ngột dừng lại.

Quen biết hai năm, loại chuyện nhỏ như kéo ghế, Từ Hồi Chu cũng không để cho anh ta làm.

Hoắc Hữu Lễ mất mát siết chặt tay.

"Anh cầm đi." đột nhiên Từ Hồi Chu chủ động đẩy hành lý qua, trong tay hắn những bông hoa màu cẩm quỳ, trong con ngươi đen nhánh lóe ra ý cười: "Hôm nay tôi có một người bạn ở xa đến."

"Không thành vấn đề!" Hoắc Hữu Lễ kích động nhận lấy hành lý, đang định nhận lấy túi giấy.

Từ Hồi Chu cười lắc đầu: "Rất nhẹ."

Hoắc Hữu Lễ không nghĩ nhiều, thu tay về dẫn đường: "Xe ở bãi đỗ xe."

Xe vào nội thành sắp đến khách sạn, dọc đường khóe môi Hoắc Hữu Lễ luôn nhếch lên, cho đến khi nhận được cuộc gọi.

Giọng nữ trầm ổn vang lên trong xe: "Bác sĩ Hoắc, chủ tịch cảm thấy không thoải mái lắm, anh hãy đến nhà cũ một chuyến ngay."

Nụ cười của Hoắc Hữu Lễ biến mất, anh ta nhìn thoáng qua Từ Hồi Chu, hơi do dự: "Bây giờ tôi..."

"Bệnh nhân rất quan trọng." Từ Hồi Chu tỏ vẻ không sao.

Hoắc Hữu Lễ muốn trả lời không có gì quan trọng hơn Từ Hồi Chu, song lời đến môi vẫn nuốt vào trong bụng, trả lời cô gái: "Tôi đang trên đường, khoảng một tiếng nữa sẽ đến."

Cúp điện thoại, Hoắc Hữu Lễ liếc mắt nhìn Từ Hồi Chu: "Thật sự xin lỗi, bệnh nhân này anh đã từng nhắc với em rồi đấy. Gần đây bệnh tình ông chủ lớn của anh tái phát nhiều lần, anh phải sang đó kiểm tra, tối mai nhất định sẽ mời em ăn cơm."

Từ Hồi Châu lại từ chối: "Ngày mai tôi có việc".

Tim Hoắc Hữu Lễ đập thình thịch tăng tốc, thử hỏi: "Không có thời gian ăn tối luôn à? Em đi thăm người thân và bạn bè trong nước sao?"

Từ Hồi Chu cười cười: "Coi là vậy đi."

Khách sạn Hứa Huệ Châu ở nằm ở khu sầm uất nhất trung tâm thành phố, xe vừa dừng trước cửa, nhân viên lễ tân đã tiến tới mở cửa, nhân viên lễ tân đi đến cốp xe lấy hành lý.

Hoắc Hữu Lễ đang định xuống xe tiễn Từ Hồi Chu vào khách sạn, nhưng Từ Hồi Chu uyển chuyển từ chối: "Bệnh nhân của anh đang chờ anh."

Từ Hồi Chu xoay người, bước lên nền đá cẩm thạch mịn màng bằng đôi giày da, bước từng bước vào cánh cửa kính xoay, con ngươi màu đen hơi lóe lên.

Hắn biết Hoắc Hữu Lễ vẫn đang nhìn mình, hắn cũng biết ông chủ lớn của Hoắc Hữu Lễ là Chủ tịch của Lục thị - Tô Quỳnh Ngọc.

Hắn lựa chọn về nước ngay lúc này, là bởi vì biết bệnh tình của Tô Quỳnh Ngọc lại nặng thêm.

Lúc nội bộ Lục thị lục đυ.c, cũng tức là lúc hắn bắt đầu báo thù