Chương 1: Anh Tự nhà cậu lại được tỏ tình rồi

Hơi muốn chia tay.

Lúc đầu, suy nghĩ này chỉ mơ hồ ẩn trong một góc nào đó trong đầu tôi, gần đây tôi lại phát hiện nó ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Thứ sáu, ngày 23 tháng 9.

Khi tin nhắn của Doanh Doanh gửi tới, vừa hay có tiếng mở khoá bằng vân tay, sau đó có người đẩy cửa đi vào.

Tôi không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào máy tính trên đùi.

Trên màn hình là dòng chữ kích động không thể che giấu được: “Làm sao bây giờ! Anh Tự nhà cậu lại được tỏ tình trên trang của trường rồi!!!”

Ấn vào bức ảnh, là lời tỏ tình với Trần Tự trên tường Weibo của trường, một sinh viên năm nhất lén chụp hai bức ảnh của anh, xấu hổ nói rằng anh cao, gầy, rất đẹp trai và có khí chất, đáng tiếc lá gan của mình quá nhỏ, lúc ấy không dám đi lên xin số, hiện tại phản ứng lại, đành phải mò sông đáy bể.

Trong ảnh, Trần Tự mặc chiếc áo khoác trắng chữ T, quần jean đơn giản, tôi ngước mặt lên, người mặc áo khoác chữ T, quần jean xuất hiện trước mắt tôi, trông rất sảng khoái.

Trần Tự cởi giày xong, đang tháo cặp xuống đặt trên bàn, thấy tôi hướng mắt nhìn về phía anh, anh mới uể oải nhìn qua.

Ánh mắt của anh tùy ý liếc nhìn mái tóc còn hơi ướt và bộ áo ngủ thoải mái của tôi, thuận miệng hỏi một câu: “Em tắm à?”

Tôi “Ừ” một tiếng, nói điều trong phòng học bị hỏng, chết nóng cả một buổi trưa, vừa tan học liền đi về nhà tắm rửa gội đầu.

Ánh mắt của anh dừng trên mặt tôi hai giây, lời ít mà ý nhiều: “Chờ anh.” Sau đó đi vào phòng ngủ.

Tôi bấm vào bộ phim vừa bị tạm dừng, lơ đãng xem tiếp thì nghe thấy tiếng nước khe khẽ truyền đến từ phòng ngủ bên kia.

Lúc anh đi ra bế tôi vào phòng ngủ, tôi liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, đã 6 giờ rưỡi chiều.

Bụng tôi rỗng tuếch, vốn dĩ tính toán đặt cơm, vừa ăn vừa xem phim, kế hoạch tốt đẹp cứ như vậy mà bị ngâm nước nóng.

Nhưng làm với Trần Tự cũng không tệ lắm.

Ở trên giường, phong cách của anh không hoàn toàn giống tính cách lạnh lùng thường ngày, trong chuyện này, anh sẽ kiên nhẫn, dịu dàng làm đầy đủ bước dạo đầu, dùng đôi mắt ẩm ướt hiếm thấy, sau đó mới chậm rãi tiến vào.

Ngủ với nhau lâu như vậy, anh hiểu rõ điểm nhạy cảm của tôi, không bao lâu tôi đã bị hạ gục, bắt đầu đón ý hùa với anh.

Mặc dù tôi cũng thường xuyên tập thể dục, nhưng dù sao thì anh cũng là đàn ông, vừa chạy bộ vừa chơi tennis, rõ ràng, thể lực của tôi căn bản không thể so sánh với anh.

Nửa sau anh đơn phương hành sự, có chút không hài lòng nên giã mạnh, nói: “Quý Miểu, em lười quá.”

Tôi thực sự vô tội mà.

Tôi cũng không muốn tiêu cực, nhưng giống như chạy 800m, lúc trước vì để đuổi kịp bạn cùng lớp mà tôi thở không ra hơi, nhưng sau này không hiểu sao lại có sức để chạy nước rút.

Hành sự mất một lúc lâu, tôi và anh tắm rửa xong, đi ra ngoài đã gần 9 giờ.

Trần Tự muốn đưa tôi ra ngoài ăn khuya, tôi nằm trên giường, giận dỗi đáp lại anh: “Không đi, người nào đó bảo em lười cơ mà.”

Anh sửng sốt hai giây, tôi nói rõ ràng như vậy, chắc chắn anh biết tôi giận vì vài câu nói của anh.

Nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc nhỏ nhặt của con gái, chứ đừng nói đến việc dỗ dành tôi, ngược lại anh chỉ dùng tay cầm cổ chân của tôi, cơ thể của tôi bị kéo lên, anh nhìn tôi từ trên cao, nói: “Không đi cũng được, anh sẽ ăn khuya ở nhà.”

Giọng điệu vẫn như bình thường, nhưng sự đe doạ đã lên đến đỉnh điểm.

Tôi sợ, cuối cùng vẫn phải đi.

Tôi tùy tiện mặc chiếc áo phông rộng và quần thể thao, tôi đi bên cạnh Trần Tự, tay bị bàn tay to của anh nắm, thời tiết tháng chín vẫn oi bức, cho dù ban đêm hơi lạnh thì lòng bàn tay của tôi vẫn cứ đổ mồ hôi.

Tôi giật giật tay, nhưng không rút ra được.

Trần Tự cũng không có phản ứng, mãi đến khi tôi lẩm bẩm “Nóng quá, đổ đầy mồ hôi rồi”, anh mới bủn xỉn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt “em ồn ào quá”, nhưng vẫn không buông tay.

Tôi từ bỏ giãy giụa, bị anh dắt đi không nói một lời, đi về con phố ăn vặt ở gần trường.

Thật ra Trần Tự không hề thích tôi, sở dĩ anh hẹn hò với tôi cũng chỉ vì muốn phong danh hiệu “bạn gái Trần Tự” cho tôi, như vậy có thể giúp anh chắn đào hoa một cách hợp tình hợp lý.

Con người của anh rất sợ phiền phức, không thích chú tâm vào chuyện vô bổ, mà anh cảm thấy tôi không ồn ào, cho nên một cô gái như tôi, trở thành lựa chọn tốt nhất của anh.

Tương tự, tôi cũng không hoàn toàn thích anh, chính là vì hai người chúng tôi không có tình cảm gì với nhau nên việc cãi nhau, trên cơ bản không hề tồn tại, ở chung với nhau, chúng tôi như hai người bạn cùng phòng ăn ý, chẳng qua chỉ ngủ chung trên một cái giường mà thôi.

Ngay cả khi tâm trạng của tôi không tốt, thỉnh thoảng ồn ào với anh thì anh vẫn không thoả hiệp, mà đe doạ bằng lời nói hành động, anh nói sẽ làm cả đêm, không phải nói đùa.