Chương 20: Dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi anh ấy sao?

Tiết học cuối cùng bị giáo viên kéo dài thêm một lúc, tan học, tôi đến thẳng phố ăn vặt, vừa bước vào quá liền nhìn thấy sắc mặt không vui của Trần Tự, nội tâm trong tôi không khỏi cười điên cuồng.

Tôi đi đến ngồi đối diện anh, đặt cặp xuống, hỏi anh: “Anh chọn món chưa?”

Sau khi nhìn thấy tôi, anh thu vẻ mặt lại, lạnh nhạt trả lời tôi: “Tùy em.”

“Vậy em sẽ đi lấy.” Tôi nói.

Vào khoảnh khắc cuối cùng khi tôi xoay người, tôi có thể nhìn thấy rõ sự không hài lòng trong ánh mắt trên khuôn mặt vô cảm của anh.

Lấy đồ ăn xong, tôi vừa mới trở lại chỗ ngồi thì Trần Tự liền đứng dậy đi lấy nước, khi dì ở quầy thu ngân quét mã QR điện thoại của anh, dường như còn liếc nhìn tôi một cái.

Trong lúc chờ, tôi không lướt điện thoại giống như trước nữa mà tiếp tục thực hiện kế hoạch tác chiến của mình.

Tôi cố gắng giả vờ hào hứng, ríu rít chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với anh: “Hôm nay em đến lớp muộn, không giành được hàng ghế đầu cho nên ngồi ở giữa với Doanh Doanh, bên cạnh có một chàng trai rung chân, biên độ khá lớn, khiến cả dãy bàn đó đều rung lên...”

Khác với sự “gấp gáp” của tôi, thái độ của Trần Tự vẫn như thường lệ, vẻ mặt thản nhiên không quan tâm, vừa nhìn đã biết anh không nghiêm túc lắng nghe.

Ồ, phản ứng của anh lạnh lùng như vậy, cho dù muốn chia sẻ đến đâu cũng sẽ bị dập tắt.

Trong lúc nói chuyện, trong lòng tôi thoáng dâng lên cảm giác thất bại, tôi thường hay để ý đến phản ứng của người khác khi mình nói, mặc dù trong lòng tôi biết rõ mình chỉ thông qua cách thức này khiến anh bực bội, nhưng trước sau anh vẫn tỏ ra thờ ơ, thực sự khiến tôi cảm thấy bất lực.

Xem đi dù tôi cố gắng đến mức nào thì anh vẫn sẽ không thay đổi, anh vẫn là anh.

Nhưng cũng chả sao cả, dù sao thì tôi cũng không thích anh nhiều lắm, hơn nữa hiện tại chúng tôi gần như đi đến bước chia tay rồi, anh có thay đổi hay không cũng không quan trọng.

Dù sao thì tôi cũng không thích anh lắm.

Ngay khi người phụ vụ bê đồ ăn lên, nói với chúng tôi rằng nếu muốn ăn cơm thì có thể phục vụ chúng tôi.

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, tôi nghĩ dù sao thì anh cũng không muốn nghe, hôm nay tôi nói nhiều hơn bình thường cũng đủ để anh cảm thấy tôi ồn ào, vì vậy tôi im lặng, cụp mắt trả lời tin nhắn trong nhóm.

Chính vì ở đây yên tĩnh nên tôi mới có thể nghe thấy rõ cuộc nói chuyện của cặp đôi bên cạnh.

Cô ấy chia sẻ mọi thứ còn chàng trai thì đáp lại tất cả.

Cô ấy nói hôm nay đi trên đường không cẩn thận bị bạn cùng phòng giẫm đứt dép, cảm thấy rất xấu hổ, còn anh ấy thì nói không sao, mọi người chỉ cảm thấy em đáng yêu mà thôi.

Cô ấy nói có người đã xen vào giữa hàng để lấy nước, mặc dù cô ấy cảm thấy sợ nhưng vẫn chỉ trích người đó, anh ấy nói em thật dũng cảm, là hiện thân của công lý.

Cô ấy nói bầu trời hôm nay trong xanh rất đẹp, anh ấy nói lát nữa chúng ta đi ra ngoài, anh sẽ chụp ảnh cho em.

Thực ra trước đây tôi cũng không cảm thấy quan hệ giữa tôi và Trần Tự không bình thường, tôi nghĩ mỗi cặp đôi đều có cách hòa hợp riêng, anh không phải người nhiệt tình cho nên không cần trông đợi anh làm những chuyện này, nói những lời nóng bỏng.

Hiện tại xem ra anh chỉ không để tâm đến vấn đề này mà thôi, anh chỉ cảm thấy tôi “phù hợp”, cho nên muốn duy trì mối quan hệ này chỉ cần tốn một ít sức lực là được.

Rõ ràng, việc lắng nghe những câu chuyện nhàm chán, buồn tẻ hằng ngày của bạn gái không được phản hồi một cách tích cực, thứ này không đáng để anh quan tâm.

Trần Tự ở đối diện im lặng ăn cơm, tôi cũng không còn tin nhắn để trả lời, đành nhàm chán lướt nhìn thanh trạng thái, mãi cho đến khi cơm của tôi được dọn ra.

Nói “cảm ơn” với người phục vụ, tôi đặt điện thoại xuống, cầm đũa ăn cơm.

Sau khi ăn vài miếng, tôi cảm thấy cơm này có gì đó không ổn, rõ ràng tôi gọi loại đặc biệt cay, nhưng hương vị lại nhạt nhẽo, cùng lắm chỉ hơi cay mà thôi.

Mặc dù hơi thất vọng nhưng tôi không quan tâm lắm, chỉ nghĩ rằng chắc đầu bếp nhớ nhầm.

Ăn được một lúc, tôi nghe thấy Trần Tự ngồi đối diện nói một câu: “Sau đó thì sao?”

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, anh đang vặn nắp chai nước khoáng, tôi dùng giọng mũi đầy khó hiểu đáp lại anh: “Hả?”

Anh đặt cốc nước trong tầm tay tôi, ngước mắt nhìn tôi, tiếp tục nói: “Em nói giáo viên của em rất hài hướng, sau đó thì sao?”

Khi người phục vụ bưng cơm lên, tôi nói đến đoạn “Giáo viên lớp chúng em rất hài hước.”

Tôi sửng sốt vài giây, không biết nên cảm thán phản ứng của anh chậm hay trí nhớ của anh tốt, anh còn nhớ rõ những gì tôi nói, nhưng qua một lúc lâu mới đặt câu hỏi.

Tôi nói: “Sau đó thầy nói đừng nhìn thầy hiện tại mà khinh thường, năm đó thầy là hotboy của trường, toàn bộ nữ sinh trong khoa đều viết thư tình cho thầy. Có một bạn nam còn đùa rằng ‘thưa thầy, có phải vì khoa tiếng Anh thiếu con trai cho nên mới thành đồ hiếm không’?”

Sau khi tôi nói xong, khóe miệng Trần Tự hơi cong lên, coi như giữ thể diện cho tôi.

Cũng không biết vì sao, sau bữa cơm, bao gồm cả lúc trở về, Trần Tự nắm tay tôi, mặc dù không nói gì nhưng giữa hàng lông mày của anh một có tia vui sướиɠ mơ hồ.

Không thể hiểu nổi, thật sự khiến người khác không thể bỏ qua.

Trước khi về nhà ngủ trưa, tôi nhận được tin nhắn của Doanh Doanh: “Tớ nhớ mình vừa nói với cậu lẩu xào cay phải ăn loại cực kỳ cay, nhưng tớ quên mất, nhớ mang theo thuốc nhỡ đâu ©ôи ŧɧịt̠ chiều lại đau dạ dày!”

Cộng thêm một biểu tượng cảm xúc hùng hổ và một cái ôm, hai biểu tượng cảm xúc này cực kỳ tương phản khi đặt cạnh nhau, “hùng hổ” là tỏ vẻ hận sắt không thành thép, “ôm” có nghĩa là chăm sóc bản thân thật tốt.

Tôi mỉm cười trả lời cô ấy: “Hôm nay chỉ ăn hơi cay thôi! Nhưng, tuân mệnh!”

Cứ mang thuốc phòng thân, lo trước khỏi họa.