Chương 19: Em cứ đi về phía trước, anh đi cùng em

Thứ hai, ngày 26 tháng 9.

Buổi sáng vẫn còn buồn ngủ.

Trong giờ nghỉ giải lao sau giờ học, đủ thứ chuyện tối hôm qua chợt hiện lên trong đầu tôi, cây bút trong tay tôi khựng lại, bút và mực dần trở thành một chấm đen.

Tối hôm qua tôi vẫn làʍ t̠ìиɦ với Trần Tự, tôi đã chủ động.

Đối mặt với dáng vẻ cụp mắt của anh, tôi thực sự không thể kiểm soát được bản thân.

Cho nên trong đêm khuya thanh vắng, tôi xoay người hôn anh, tay tôi cũng luồn vào trong áo ngủ của anh, mò mẫm trêu chọc anh.

Còn anh, sao có thể từ chối thịt đưa tới tận cửa, anh thực hiện “trong ngoài không đồng nhất” triệt để hoàn toàn.

Đầu tóc rối bù, hơi thở nặng nề, ga giường nhàu nát.

Cuối cùng tôi vẫn quỳ trên giường, l*иg ngực rắc chắc, nóng bỏng của anh áp sát vào lưng tôi, bàn tay đặt trên giường cũng bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy.

Mùi mồ hôi trộn lẫn với hơi thở quanh quẩn khắp chóp mũi, tiếng thở gấp không thể phân biệt được bên tai, cả người cũng nóng vô cùng.

Anh dùng lưỡi cẩn thận liếʍ vành tai tôi, hơi ấm lạnh lẽo khiến tôi trốn tránh nhưng lại bị anh cắn như để trả thù, động tác tiến vào vừa thô bạo vừa hung dữ.

Lần này rất khác thường, chúng tôi không làm quá lâu, sau khi kết thúc thì Trần Tự dựa vào đầu giường, nhíu mày thật sâu.

Giống như đang cố suy nghĩ điều gì đó.

Sự im lặng sinh sôi nảy nở trong phòng, giống như nó đã xảy ra rất nhiều lần khi chúng tôi ở bên nhau.

Tôi xuống giường chuẩn bị đi tắm, Trần Tự vẫn luôn im lặng nãy giờ lúc này mới nói: “A Miểu.”

Tôi xoay người nhìn anh, ánh đèn hắt lên người anh, các đường nét trên khuôn mặt anh rõ ràng hơn, chỉ có lông mày đang giãy giụa là không tương thích với nhau.

Anh ngước mắt nhìn tôi chằm chằm, như đang hấp thu chút sức lực nào đó, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó chậm rãi nói: “Em cứ việc đi về phía trước, anh đi cùng em.”

Giọng nói trầm khàn, mang theo một ít gợi cảm sau khi hành sự xong, câu nói của anh còn đọng lại trên đầu lưỡi, anh nói cực kỳ dễ nghe.

Nước mắt của tôi chảy ròng ròng, không biết ảnh hưởng của cảm xúc gì mà đứng dưới vòi hoa sen, tiếng nước chảy che giấu, tôi khẽ khóc một lúc.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng và thay quần áo, tôi phát hiện trên eo mình có một số dấu tay màu đỏ, nó ngạo nghễ, trực tiếp nhắc nhở tôi ngày hôm qua đã tái phát sai lầm.

Hai chữ thôi, hối hận.

Tôi chỉ có thể tự nhụ trong lòng rằng không được bị vẻ ngoài của anh mê hoặc, mà phải nắm bắt cơ hội để chia tay mới đúng.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi mới nhớ ra bài toán hôm qua mình chưa làm được, tôi mở sách ra, phát hiện chỗ trống phía dưới bài toán có một sơ đồ, tư duy giải bài toán rất rõ ràng.

Đó là chữ viết tay của Trần Tự, cũng không biết anh viết nó từ khi nào.

Suy nghĩ một lúc, tôi lấy điện thoại ra, quyết định chủ động xuất chiêu.

Vì thế tôi đã gửi cho Trần Tự một tin nhắn: “Trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé.”

Trước kia, chúng tôi luôn tách biệt trong thời gian đi học và thời gian ở bên nhau, khi ở trường, chúng tôi không làm phiền nhau, hơn nữa từng người chúng tôi có rất nhiều việc phải làm, thỉnh thoảng sẽ đi ăn tối với mấy người bạn mình quen, cho nên từ thứ hai đến thứ sáu, thời gian chúng tôi ở bên nhau không quá nhiều.

Chúng tôi cho nhau thời gian sinh hoạt cá nhân nhưng không đủ không gian ở cùng nhau, thậm chí còn hơi quá đà, dần dần, tôi và anh thật sự giống như người bạn cùng phòng sống chung dưới một mái nhà, chỉ có một điều khác là chúng tôi ngủ chung giường.

Khi ở trường, gần như không liên lạc với nhau, chỉ khi nào có việc mới nói với nhau một lúc. Khi ở nhà thì sẽ học trước, thỉnh thoảng thảo luận đề tài, rất ít khi nói về chuyện của bản thân trong cuộc sống, việc giao lưu chủ yếu là giao tiếp bằng cơ thể.

Tôi nghĩ chính vì điều này, chính bởi vì Trần Tự vẫn sống cuộc sống giống như lúc đang độc thân, mặc dù trên danh nghĩa là “yêu”, nhưng anh không cần lãng phí thời gian nghe bạn gái nói chuyện lặt vặt, cũng không cần phải cố sức để đối phó với đống đào hoa ập đến trước mặt, cho nên anh mới cảm thấy ở cùng tôi “tiện lợi” hơn.

Tôi đây chen vào cuộc sống của anh từng bước một, để anh cảm thấy không gian cá nhân của anh đang bị chiếm dụng, một người có ranh giới rõ ràng như anh sẽ sớm mất kiên nhẫn và dần cảm thấy mệt mỏi khi đối phó với tôi, đến cuối cùng đưa ra lời chia tay nằm trong dự kiến của tôi.

Hãy bắt đầu bằng việc đi ăn cơm trưa cùng nhau, trước kia chúng tôi thường ăn cơm với bạn bè, chỉ gặp nhau khi về nhà ngủ trưa.

Đúng như tôi dự đoán, Trần Tự không trả lời ngay lập tức, mãi cho đến giờ giải lao cuối cùng anh mới trả lời một câu, “Ừ.”

Trên giao diện tin nhắn hiển thị “đang nhập tin nhắn...” nhưng anh không gửi gì cả, nội tâm đấu tranh quả thực không nên quá rõ ràng.

Kế hoạch bước đầu thành công, tôi hớn hở tiếp tục gây sức ép cho anh: “Vậy ăn món lẩu xảo cay em thích nhé.”

Ha ha, quyết định đơn phương, không hỏi ý kiến của anh, khiến anh lờ mờ cảm thấy ý kiến của mình bị bỏ ngoài tai.

Trong lòng tôi hiểu rõ anh không thích ăn mấy thứ này cho lắm, hẹn hò với anh một năm, số lần tôi ăn lẩu xào cay có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ đi ăn ba lần, trong ba lần đầu cau mày đến bất mãn, đến lần thứ tư còn kêu anh đi cùng?

Quả nhiên anh phản kháng: “Em không muốn ăn gì khác sao?”

Tôi cười ranh mãnh gõ chữ: “Hôm nay em chỉ muốn ăn cái này thôi.”

Sau một phút bên kia mới trả lời: “Vậy tan học gặp em ở quán.”

Giọng điệu rất miễn cưỡng, khuôn mặt cau có và không hài lòng của anh lập tức hiện ra trước mắt tôi, khiến tôi càng thêm vui vẻ.

Nhóc con à, yêu đương chính là như vậy, đôi khi phải chiều chuộng bạn gái, nếu cảm thấy không vui thì có thể đề nghị chia tay.