Chương 22: Trời mưa, mau tới đón em

Sau giờ tan học buổi chiều, tôi không có việc gì để làm, tôi về nhà ăn chút trái cây, nghỉ ngơi một lúc thì xách túi ra ngoài tập thể dục.

Lúc tôi đi, Trần Tự vẫn chưa về, tôi nhận được tin nhắn của anh: “Anh làm thí nghiệm, sẽ về muộn.”

Một lúc sau, lại có một tin nhắn khác gửi đến: “Tối nay trời sẽ mưa, em ra ngoài nhớ mang theo ô.”

Tôi không trả lời, cũng không nghe lời mà không mang theo ô.

Tôi không tin dự báo thời tiết chuẩn như vậy.

Cũng không muốn nghe lời anh.

Phòng tập thể hình không có nhiều người lắm, tôi thay quần áo làm nóng cơ thể, tình cờ mở một bộ phim trên điện thoại trước khi lên máy chạy bộ.

Ngay sau khi đeo tai nghe, tôi bắt đầu chạy bộ.

Là một bộ phim Mỹ kể về những thay đổi tâm lý và tình cảm của lứa tuổi thanh thiếu niên, nam chính là người người Mỹ gốc Hoa.

Càng xem tôi càng cảm thấy nhân vật này giống Trần Tự ở một số góc độ nào đó.

Điều tôi không ngờ chính là có một cảnh giường chiếu bắt đầu từ phút thứ 27 của bộ phim, đây là lần đầu tiên của nam chính và nữ chính ngây thơ.

Từ một cái chạm tay thăm dò đến một nụ hôn từ trái tim, bàn tay của chàng trai luồn vào trong quần áo cô gái, hơi vượt qua ranh giới...

Trên màn hình, cơ thể nữ chính xóc nảy lên xuống, vẻ mặt trầm mê, mọi thứ trên màn hình, khuôn mặt của nam chính có phần giống với khuôn mặt của Trần Tự xuất hiện trước mặt tôi, tôi lập tức cảm thấy khó chịu.

Mẹ kiếp, bỗng có cảm giác xanh mặt.

Tôi giận dỗi tắt điện thoại, chạy thêm một lúc nữa rồi đi tập yoga hơn một tiếng để tĩnh tâm lại.

Sau khi vận động xong, tôi đi tắm, cả người sảng khoái.

Thời gian cũng không còn sớm, tôi lấy đồ chuẩn bị đi về, đi ra cửa mới phát hiện trời đang mưa, dự báo thời tiết lần này chính xác.

Trời lại mưa, tôi biết cái thời tiết này, sau cơn mưa thì trời sẽ chuyển lạnh.

Nhìn thoáng qua điện thoại, gần chín giờ tối, tôi lập tức nghĩ đến việc bảo Trần Tự đến đón mình, cũng không biết anh đã xong việc chưa.

Mặc kệ anh xong việc hay chưa, tôi nhất quyết phải làm phiền anh.

Chỉ cần làm phiền anh nhiều chuyện vặt vãnh càng tốt, chỉ cần tôi làm phiền anh mỗi ngày, chỉ cần sự bất mãn của anh tích tụ, đến một mức độ nào đó, anh nhất định sẽ đề nghị chia tay với tôi.

Theo tôi biết, anh thường không kiên nhẫn, nếu một thành viên trong đội viết sai số liệu thí nghiệm thì anh sẽ nổi giận, đàn em Hạ Nghiên của anh từng bị giáo huấn một lần, anh không lưu tình một chút nào.

Quả thật là lỗi của cô bé đó, nhưng cũng chỉ là một thí nghiệm mà thôi, không gây ảnh hưởng gì, chỉ mất năm phút là có thể làm lại, ghi chép lại số liệu lần nữa.

Anh nói hai câu là đủ, nhưng anh lại tức giận, huấn luyện cô bé hoạt bát vui vẻ trở nên ủ rũ mấy ngày liền.

Nghĩ đến điều này, tôi lập tức xoa tay gửi tin nhắn cho anh: “Trời mưa rồi, anh đến phòng tập thể hình đón em đi.”

Vẫn là giọng điệu ra lệnh, chắc chắn sẽ khiến anh thấy phản cảm.

Một lúc sau, anh gửi tin nhắn tới: “Anh đang ở phòng thí nghiệm.”

Tôi đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ nào để tỏ ra cứng đầu thì anh lại gửi tin nhắn tới: “Em không mang ô à?”

Tôi trực tiếp trả lời đầy “tùy hứng”: “Không muốn mang.”

Thấy anh không trả lời ngay, tôi tiếp tục ép sát từng bước: “Anh tới nhanh nhé!”

Trước đó anh đã nhắc tôi mang ô, hiện tại tôi lại tỏ thái độ vô lý này, chắc anh đang trợn trắng mắt đây, hì hì.

Quả nhiên, vài giây sau anh gửi một cái cớ tới: “Hiện tại anh không thể đi.”

Tôi hài lòng nhìn dòng người, sau đó tiện tay bỏ điện thoại vào túi, định hỏi nhân viên phòng tập xem họ có thừa cái ô này hay không thì lúc xoay người, một bóng người xuất hiện trước mặt tôi, anh ấy nở nụ cười với tôi, là đàn anh tôi quen đã lâu, lâu rồi không gặp anh ấy.