Chương 9: Cũng mơ giấc mơ xấu hổ

Trong xe lộn xộn, Trần Tự mặc quần áo xong thì bắt đầu xử lý dấu vết trên ghế.

Áo của tôi hơi khó mặc, rõ ràng là áo dệt kim chỉ cần nới lỏng dây ở phía sau là có thể cởi ra, nhưng Trần Tự cố tình cởi hết tất cả các dây, hiện tại tôi phải mất rất nhiều thời gian để thắt lại.

Cuối cùng khi tôi buộc xong thì anh cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, cười như không cười mà nhìn tôi.

Tôi mặc áo, bàn tay đưa ra sau định thắt dây áo, không ngờ Trần Tự đột nhiên lên tiếng: “Để anh.”

Tôi nghiêng người, vén tóc sang một bên vai, quay lưng về phía anh.

Tay anh cầm hai cái dây, tôi nghe thấy anh hỏi : “Thắt hình nơ con bướm?”

Tôi cười: “Không thì sao? Anh muốn buộc thắt nút à?”

Anh vừa chậm chạp thắt nút, vừa thản nhiên nói: “Gói quà không ai buộc thắt nút, tất cả đều được thắt nơ.”

Bởi vì vừa rồi tôi mang tâm trạng mở quà cởi cúc áo của anh nên tôi hiểu ngay ý của anh khi nói ra câu này.

Hoá ra anh và tôi giống nhau, trong việc…Mở quà.

Kiểu so sánh này khá cũ kỹ nhưng tôi vẫn thấy phấn khích khi có chung suy nghĩ với anh.

Tôi đoán chắc là do dư vị cuộc ân ái vừa rồi còn vương vấn cho nên mới suy nghĩ lung tung như vậy.

Cầm túi đồ đi về phía thang máy, Trần Tự đứng bên cạnh tôi, yên lặng đi vài bước.

Đôi mắt của anh ngó qua túi của tôi, giống như nhớ ra điều gì đó, bất ngờ hỏi: “Mà này, sao trong túi em lại có bαo ©αo sυ?”

Nghe được câu hỏi này, ánh mắt tôi trốn tránh theo bản năng, “Em mua đồ ở siêu thị, lúc thanh toán tiện tay cầm một hộp kẹo, lúc đi ra mới biết là đồ dùng để tránh thai, cho nên tùy tiện nhét vào trong túi.”

Khi nói dối, giọng điệu của tôi bình thường, ổn định, trong lúc nói không hề bị vấp, cho dù tôi nói thiếu logic đến mức nào thì vẫn có thể bình tĩnh nói như bình thường, nhưng chung quy lại thì vẫn cảm thấy chột dạ, xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

Trần Tự khẽ “ừm” một tiếng.

Tôi lo lắng anh sẽ nhìn ra điều gì đó, cho nên tôi bỏ lại anh ở phía sau, bước nhanh về phía thang máy.

Thật ra…Tôi giống như anh, cũng có giấc mơ đầy xấu hổ, sau đó đầu óc như bị rút não mà mua bαo ©αo sυ đặt ở trong túi.

Chỉ bởi vì mấy ngày trước tôi đến phòng để đồ mượn mấy quả bóng mà ngay đêm đó, tôi mơ thấy mình và Trần Tự làm chuyện ấy trong căn phòng để đồ tối tăm.

Trong mơ, anh đè tôi lên giá đỡ, cơ ngực rắn chắc áp vào lưng tôi, tiếng thở hổn hển, gợi cảm của anh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Bàn tay của anh luồn vào trong áo sơ mi của tôi, dễ dàng cởi áσ ɭóŧ của tôi, bàn tay ấm áp bóp cục bột trắng nõn trước ngực tôi, đầu ngón tay chậm rãi vân vê đều vυ" nhỏ nhắn.

Hơi thở của anh liên tục phả vào cổ tôi, trái tim tôi ngứa ngáy đến mức không nhịn được mà quay đầu cùng anh hôn môi.

Sau đó anh vén chiếc váy xếp li của tôi lên, cởϊ qυầи trong, cầm thứ to lớn đó, chậm rãi tiến vào.

Bên ngoài là tiếng học sinh ồn ào đi lại, bên trong tôi và anh đang kịch liệt làʍ t̠ìиɦ, một tay của tôi che miệng ngăn bản thân kêu thành tiếng, một tay nắm chặt giá đỡ.

Trên giá, hai quả cầu lông lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn rơi xuống đất.

Ngày đó tôi thức dậy vào nửa đêm, tôi phát hiện qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm.

Liếc nhìn Trần Tự đang thở đều bên cạnh, chân tay tôi nhẹ nhàng đi vào phòng tắm tắm rửa, rồi giặt sạch qυầи ɭóŧ.

Chết tiệt, trong tiềm thức của tôi vậy mà có cảm giác với hoàn cảnh tối tăm này, muốn thử ánh mắt chói chang mọc cao ngoài cửa sổ, ở bên trong cánh cửa lén lút làʍ t̠ìиɦ.

Vào ngày hôm sau, khi tôi thanh toán, đôi mắt vô thức nhìn thấy quầy đồ dùng tránh thai, ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm một hộp.

Cứ đặt ở trong túi, mang theo bên mình, tránh hậu quả.