Chương 10: A Miểu, kỷ niệm một năm vui vẻ

Khi tôi hoàn hồn thì tôi và Trần Tự đã đi vào thang máy, anh đứng bên cạnh tôi, dáng người cao, đứng thẳng tắp như một cây bạch dương.

Vừa rồi đắm chìm trong mộng xuân đầy kí©h thí©ɧ kia, mặt tôi hơi nóng, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện trực tiếp với đôi mắt của anh.

Anh đang nhìn tôi.

Không biết có phải do vấn đề ánh sáng hay do bị ý nghĩ mờ ám của mình quấy phá, tôi bỗng cảm thấy giờ phút này anh hơi lạ.

Nói như thế nào nhỉ? Chính là chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu, dưới lớp ngụy trang bình tĩnh, khuôn mặt hiện lên chờ mong xen lẫn một chút lo lắng.

Biểu cảm này khiến tôi nhớ đến Doanh Doanh vào ngày sinh nhật tôi, cô nàng lừa tôi, lên kế hoạch với mọi người tạo bất ngờ cho tôi mà không nói cho tôi biết.

Nghĩ đến đây, tôi hơi sững sờ, Trần Tự sẽ không…

Suy đoán này lập tức bị phủ nhận, anh là Trần Tự đấy, anh sẽ không làm loại chuyện như vậy.

Tốn thời gian, công sức và vô nghĩa, chính miệng anh nói những chữ này.

Lúc tôi giận, lần đầu tiên anh đăng lên vòng bạn bè dỗ dành tôi, nói một hai câu ngọt ngào đã là cực hạn của anh rồi, giống như những gì anh làm hôm nay vậy.

Cửa thang máy mở ra, Trần Tự đi ra trước, ấn dấu vân tay mở cửa nhưng không đi vào.

Thay vào đó, anh chống tay lên cửa, im lặng chờ tôi.

Tôi nghi hoặc đi vào, căn phòng không bật đèn đáng lẽ phải tối om, nhưng giờ phút này lại có vô số ánh sáng lấp lánh.

Nến thơm được đặt ở mọi góc trong phòng khách, ánh đèn lập loè soi rõ khuôn mặt điển trai của Trần Tự.

Tôi đơ người một lúc.

Trong suy nghĩ của tôi, mọi kết quả đều có để lại dấu vết, mà tôi thật sự không tìm được việc Trần Tự từ bỏ đánh giá “tốn thời gian, công sức và vô nghĩa”, chuyện này giống như bị vả mặt.

Anh đâu thích tôi.

Nhưng khi nhìn thấy anh cầm bó hoa hồng trong tay mỉm cười với tôi, nhìn đôi mắt trong veo của anh được chiếu sáng, góc khuất tối tăm trong lòng tôi dường như cũng bừng sáng.

Anh nở nụ cười, nhìn tôi không chớp mắt, nói: “A Miểu, kỷ niệm một năm vui vẻ.”

Tự dưng nước mắt của tôi trào ra.

Tôi tưởng rằng anh không nhớ ngày này.

Nếu một ngày kỷ niệm ý nghĩa chỉ có một người nhớ, vậy thì ngày này sẽ buồn biết bao, giống như một đứa trẻ bị bỏi rơi.

Tôi không thể ngừng khóc.

Đây là một tật xấu khi cảm động.

Dường như Trần Tự cũng không ngờ tôi sẽ khóc, hơn nữa còn khóc dữ dội như vậy, trong lúc nhất thời, chân tay của anh luống cuống, trên mặt hiện rõ hốt hoảng.

Tôi luôn cho rằng nước mắt là biểu hiện yếu đuối nhất cho nên tôi rất ít khi khóc trước mặt anh, tất nhiên việc khóc ở trên giường là một chuyện khác.

Khi gặp chuyện, tôi đã quen với việc trốn vào một góc lén rơi nước mắt, tự tiêu hoá cảm xúc của bản thân, trước đây khi bị anh bắt gặp bản thân đang khóc, anh không biết phải làm sao, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Có đôi khi tôi cảm thấy anh có sức sống tươi mới, giống như hiện tại anh lắp bắp nói: “Có phải…Em không thích hoa hồng không?”

Thấy dáng vẻ khác lạ của anh, tôi cố tình chơi xấu, gật đầu.

Anh lập tức ném bó hoa đi, vội vàng giải thích nói: “Đoạn Hằng nói con gái thích hoa hồng, anh thấy bình thường em không thích hoa nào lắm cho nên mới mua hoa hồng, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy…”

Anh nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, mở hộp quà trên bàn.

Bên trong là một chiếc vòng tay bạch ngọc, màu sắc đẹp đẽ, trong suốt như pha lê.

“Cái này…Em thích không?” Anh cầm chiếc vòng ngọc, lúc nói câu này, vẻ mặt có hơi căng thẳng.

Con ngươi của anh phản chiếu cơ thể nhỏ bé của tôi, tôi cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, không kiềm lòng được mà nở nụ cười.

Tôi nói với anh: “Thích, thích lắm.”

Niềm vui và may mắn lập tức dâng lên trong mắt anh.

Tôi vùi mặt vào cổ của anh, ngửi mùi hương mát lạnh, dễ chịu trên người anh, để anh đeo chiếc vòng ngọc vào cổ tay của mình.

Hôm nay thái độ của anh chưa từng thờ ơ, lạnh nhạt, giống như một người máu lạnh được truyền cảm xúc, bắt đầu chú ý đến cảm xúc, chú trọng đến tâm trạng thất thường của tôi.

Thay đổi đột ngột như vậy khiến tôi không kịp phản ứng.

Tôi nghĩ ở trong mắt anh, có lẽ tôi vẫn có chút trọng lượng.

…Có lẽ, anh cũng để ý đến tôi một chút?

Tôi cũng lấy một chiếc đồng hồ trong túi đồ mua sắm kia, là mẫu khó mua của thương hiệu nào đó, mặc dù tôi và chị họ biết nhau, nhưng tôi vẫn đợi hai tháng, chiều nay mới đi lấy.

Trần Tự nói anh rất thích.