Chương 11: Anh thực sự rất thích em

Nếm thơm được đốt từ lâu, hoa hồng được vận chuyển từ nước ngoài, khung cảnh này là nhân lúc tôi đi mua sắm, anh và mọi người cùng nhau dàn dựng.

Điều đáng tiếc nhất chính là một người bạn trong lúc hỗ trợ đã vô tình làm rơi máy tính, máy tính không khởi động được, được mang đi sửa.

Trong máy tính của tôi có rất nhiều tài liệu quan trọng, nhưng may mắn là tôi có thói quen sao lưu cho nên không gây ảnh hưởng gì lớn.

Tóm lại thì hôm nay thực sự rất vui vẻ, đã lâu rồi tôi và Trần Tự mới ngâm bồn tắm cùng nhau trong bồn tắm to rộng.

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mi mảnh dài ướŧ áŧ, hơi nước mờ cũng không làm mờ đi đường xương quai xanh của anh, yết hầu vô cùng gợi cảm, làn da của anh ở dưới ánh đèn càng thêm trắng sáng.

Con người đều là động vật thị giác, bức tranh người đàn ông đẹp trai đang tắm sống động ngay trước mặt, tôi nhìn đến mức tâm trạng sung sướиɠ, nhất thời không nhịn được mà tiến lại gần hôn anh.

Kết quả không cần thận châm lửa, ngồi trên người anh bị anh bóp chặt eo, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng chen vào.

Tiểu huyệt phía dưới phù hợp với dươиɠ ѵậŧ của anh, thậm chí tôi còn cảm nhận được những đường gân trên dươиɠ ѵậŧ của anh đang cọ vào vách thịt trong cơ thể tôi, thịt non mềm mại điên cuồng quấn lấy vật xâm nhập, kẹp chặt lấy nó.

Nhìn đuôi mắt đỏ hoe của anh, tôi dùng hai tay ôm cổ anh, hôn môi với Trần Tự như bị mê hoặc.

Tôi bật ra tiếng rêи ɾỉ ở khoảng cách giữa cánh môi, gọi anh là “chồng” bằng giọng điệu nức nở, mắt của anh dường như sâu thẳm hơn, phía dưới đâm thọc cũng sâu hơn.

Tôi không kiềm chế được, vô thức ngửa cổ lên kêu to hơn: “Chồng ơi… A…Muốn tới…”

Kɧoáı ©ảʍ giống như vô số mồi nhử, xuyên qua lỗ chân lông lan truyền khắp người tôi, dần dần tụ lại, một đoá hoa xinh đẹp nở rộ ở trong đầu.

Nhất thời mất tập trung.

Người tôi mềm nhũn vùi vào cổ anh, trong lúc hoảng hốt, hình như Trần Tự ngậm tai tôi, đại khái anh cũng động tình cho nên nói một câu mơ hồ: “A Miểu, anh thật sự rất thích em.”

Bầu không khí tối nay nóng bỏng lạ thường, giữa tôi và anh hoà hợp quá mức, vì để kỷ niệm thời khắc lãng mạn này, chúng tôi còn phá lệ chụp bức ảnh riêng tư.

Hơi nước trong gương đã được lau khô, trong chiếc gương của phòng tắm, hai người chúng tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng chung một chỗ, người ướt sũng nước.

Cơ thể tuổi trẻ tràn ngập sinh lực và sức sống, khi anh cởi bỏ quần áo, cơ bụng nổi rõ.

Chiếc gương chỉ phản chiếu nửa người trên của chúng tôi, tôi dùng một tay che ngực, Trần Tự vòng tay qua eo tôi, dựa đầu lên vai tôi.

Khi ấn nút chụp, anh nghiêng đầu áp môi lên cổ tôi, cười khẽ.

Cười đến mức trái tim tôi run lên, ngay cả tay cũng run, đương nhiên ảnh chụp không đẹp, cả tấm ảnh mờ ảo.

“Ngốc.” Anh khàn giọng nói, nụ cười sâu hơn.

Anh vươn cánh tay dài cầm điện thoại của tôi, bảo tôi xoay người ôm anh.

Tôi vùi mặt vào ngực anh, nghe thấy tiếng chụp ảnh, trong đầu tôi có một vài suy đoán nên ôm anh chặt hơn.

Ở phòng tắm ngọt ngào một lúc, chúng tôi tắm rửa sạch sẽ, thay sang bộ đồ ngủ thoải mái rồi mới ôm nhau ngủ trên chiếc giường mềm mại.

Tôi ở trong lòng ngực anh, nói với anh rằng ngày mai muốn đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết với anh và trang trí lại căn phòng.

Căn phòng trống rỗng, không hề có tí hơi thở ấm áp nào.

Trần Tự theo thói quen dùng tay quấn sợi tóc của tôi, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nghe tôi nói xong thì chậm rãi trả lời: “Trong nhà hơi trống trải thật, ngày mai mua thêm ít đồ.”

Dường như anh đang cười.

Tôi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, giọng điệu của anh có vẻ rất bình thường, nhưng có lẽ vì sự bất ngờ hôm nay ảnh hưởng quá nhiều đến tôi, thậm chí tôi còn cảm thấy từng lời anh nói ra đều mang theo ý cười.

Tôi vùi vào trong lòng ngực anh sâu hơn, nhỏ giọng hỏi anh: “Chiều nay anh phải về nhà không?”

“Nhà” này chính là nhà của anh, anh sẽ về nhà mỗi buổi chiều chủ nhật, đây là thói quen cố định có từ trước khi tôi và anh hẹn hò.

Trần Tự hờ hững “ừm” một tiếng.

Tôi nói nhiều chuyện linh tinh, những chuyện vặt vãnh, nhàm chán trước đó tưởng chừng không cần nói với anh trở thành đề tài câu chuyện, anh yên lặng lắng nghe, thấy tôi hắt xì liền tăng nhiệt độ điều hoà lên.

Khi đang nói chuyện, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, mà lúc tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, thành công xua tan cơn buồn ngủ của tôi.

Là điện thoại của Trần Tự.

Anh cầm điện thoại lên xem, mày khẽ nhíu lại.

“Anh đi nghe điện thoại, em cứ ngủ trước đi.” Nói xong câu đó anh vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Trần Tự vừa đi, ngược lại tôi không ngủ được, không có vòng tay ấm áp ôm cơ thể của tôi, tôi nhắm mắt một lúc, cuối cùng vẫn mở ra, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên.

Chỉ mới mấy tiếng không kiểm tra điện thoại thôi mà có đầy tin nhắn linh tinh, trong nhóm lớp thỉnh thoảng có chuyện cười, nhóm nhỏ thảo luận đề tài nghiên cứu, nhóm bạn liên tục đùa giỡn, không muốn sống mà tag tên của tôi, còn cười cợt chế nhạo: “Các cậu xem đây chính là sự khác nhau của việc có người yêu với chưa có người yêu đấy. Người ta đang bận chơi với đàn ông, làm gì có thời gian xem điện thoại, còn chúng ta thì chẳng có việc gì ngoài việc chơi điện thoại.”

Tôi trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc “đỏ mặt”, Doanh Doanh lập tức hỏi tôi.

Doanh Doanh: “Miểu Miểu, xong chuyện rồi à.”

Còn gửi thêm biểu tượng cảm xúc “cười gian”.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, ngón tay di chuyển, gửi nhãn dán “hừ”.

Doanh Doanh gửi tin nhắn thoại qua: “Chị em tốt ơi, tớ cần sự giúp đỡ! Tớ cần cậu giúp tớ chỉnh lại bài dự thi của tớ! Tớ biết cậu bận rộn nhưng cô cứ giục nộp bản thảo, nếu không tớ đã không làm phiền cậu vào giờ này. Ngày mai mời cậu uống trà sữa nhé, được không tình yêu của tớ ~”

Lúc Doanh Doanh cầu cứu người khác thường dùng giọng nũng nịu, tôi không chịu được việc cô nàng này làm nũng, lập tức trả lời, “Gửi tài liệu qua đây, lát nữa sửa xong tớ sẽ gửi cho cậu”.

Tài liệu nhanh chóng được gửi qua, kèm theo biểu tượng cảm xúc “khờ khạo đỏ mặt” đáng yêu.

Dùng điện thoại để đọc và sửa đương nhiên không tiện, máy tính của tôi vừa mới mang đi sửa, vì thế ánh mắt của tôi chuyển sang máy tính trên tủ đầu giường của Trần Tự.