Chương 30: Khởi đầu

Bối Bối dựa vào đầu giường đôi mắt vô thức nhìn ra cửa sổ, đầu của cô vừa rồi chắc chắn bị hỏng rồi, nếu không thì làm sao cô có thể nói ra những lời như vậy chứ, ngay ở trong xe của Nhất Sơn....hỏi anh ta muốn thử không ?

Cứ nghĩ đến lời nói không suy nghĩ đó của mình cộng thêm cái nhìn khó hiểu trên gương mặt người kia sau khi nghe thấy, Bối Bối không nhịn được mà thở dài. Từ trước đến nay, cô luôn luôn tỏ ra không thích Nhất Sơn, không ngờ ngày hôm nay Bối Bối lại chính là người rủ hắn làm Friend with Benefits, kể cả hắn không thấy kinh ngạc, Bối Bối cũng bị dọa sợ bởi chính suy nghĩ đó của bản thân.

Bối Bối nghĩ cô đang dần mất trí rồi...... Không ! Phải nói là câu như vậy cũng nói ra được, cô chắc chắn bị mất trí hoàn toàn rồi...

Ting !

Âm thanh tin nhắn đã nhắc nhở Bối Bối nhìn vào điện thoại đang để ở bên cạnh, màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn, từ người vừa mới gặp cách đây chưa đầy nửa tiếng.

Bối bối nhìn điện thoại do dự một lúc, quyết định không ấn vào. Cô quay người nằm xuống giường, không biết phải làm sao, Bối Bối vẫn luôn cảm thấy những lời vừa nói với Nhất Sơn có chút liều lĩnh, cô chỉ muốn yêu người cô yêu và người đó cũng thực sự yêu cô mà thôi, có lẽ những hy vọng hụt hẫng trong thời gian qua đã khiến cô nảy sinh ra suy nghĩ kì lạ đó...

Hay là cô nên nói xin lỗi vì đã làm hắn sợ. Hay là cô nên nói với hắn rằng lúc đó chỉ là một trò đùa, nhưng mà một bên khác Bối Bối có chút do dự..

Sau khi trải qua quá nhiều mối tình đau thương, Bối Bối đã quá mệt mỏi để tiếp tục nữa rồi hoặc có lẽ cô nên nghỉ ngơi rồi tìm một người nào đó để giải quyết nỗi cô đơn trong lúc này.

Nhất Sơn có thể là một ứng cử viên sáng giá.

Mối quan hệ công việc của Bối Bối và hắn không nhất thiết phải hiểu quá rõ đối phương, nếu chỉ nói về sεメ, Bối Bối không thể phủ nhận rằng cô rất thích biểu hiện của hắn lúc trên giường, ý kiến của Nhất Sơn không có quá đáng với cô, Bối Bối không tìm người như hắn làm bạn trai, Nhất Sơn có lăng nhăng đi chăng nữa thì cô không cần phải quan tâm đến những chuyện đó của hắn.

Miễn là Nhất Sơn không phải người thứ ba hay đã có người yêu là được...miễn là Nhất Sơn không làm ra những chuyện xấu xa, giống như bố cô đã lừa dối mẹ cô hay giống như tên bạn trai cũ của cô, cô nghĩ cô có thể chấp nhận được.

Thông báo tin nhắn một lần nữa lại vang lên, như thể đang háo hức chờ đợi câu trả lời của Bối Bối. Bối Bối thở dài, quyết định tắt điện thoại, đặt nó lên bàn bên cạnh giường, vùi mình vào tấm chăn mềm mại, từ từ nhắm mắt lại.

Nhất Sơn hắn muốn nói về chuyện đó, nhưng cô vẫn không thể cho hắn một câu trả lời. Chỉ vì cô vẫn không quá chắc chắn về suy nghĩ của chính mình.

Ngày chủ nhật đáng ghét lại trôi qua, sáng thứ hai Bối Bối bị nhồi nhét vào đám đông trên tàu điện một cách chật vật như cá mòi đóng hộp. Lúc trước cô luôn lái xe đi làm, cô vẫn chưa quen được việc hằng ngày phải chen chúc trên tàu điện với người khác.

Người trên tàu điện thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Bối Bối, cô không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý. Để phớt lờ đi ánh mắt tò mò của bọn họ, Bối Bối chỉ đành cúi xuống nghịch điện thoại xem một cái gì đó nhưng khi nhìn lượng tin nhắn hiện ra, cô có chút sửng sốt.

Từ sau lần buột miệng đó của Bối Bối, Nhất Sơn luôn cố gắng nhắn tin cho cô vào thứ bảy và chủ nhật, gọi cho cô 2, 3 lần nhưng không lần nào Bối Bối bắt máy, cũng không trả lời tin nhắn. Bởi lẽ cô không biết phải trả lời làm sao. Bối Bối vẫn chưa quyết định được....

- Chào buổi sáng ! - Lời chào nồng nhiệt của Thư Hân vang lên khi cô vừa bước vào văn phòng, Sở Nguyên ngay lập tức chào cô với giọng trầm nhỏ, cô cười đáp lại lời chào của em ấy.

- Hôm nay không có quà để đưa cho cậu, nay tớ đến sớm nhóm fan của cậu vẫn chưa ai đến, chắc trưa bọn họ sẽ qua. - Thư Hân nói với Bối Bối trong lúc cô đang chuẩn bị bật máy tính.

Từ lúc Sở Nguyên đến đây thực tập, mỗi ngày đều đưa Thư Hân đi làm và đưa về lúc tan làm. Ngày trước Bối Bối thường đến sớm trước Thư Hân, bây giờ đã đổi thành Thư Hân đến sớm hơn cô.

- Tớ không cần những thứ quà đó mà.

- Tớ đã nói rõ với bọn họ rồi nhưng bọn họ tỏ vẻ như nghe không hiểu nên là cậu cứ nhận đi, dù sao cũng là đồ miễn phí. - Thư Hân tỏ vẻ không ý kiến gì mà gật gật đầu rồi nhướn mày khi liếc qua bàn làm việc của cô....

- Cậu không mua cà phê sao ? - Thư Hân nhìn cốc cà phê Bối Bối uống hằng ngày giờ không xuất hiện trên bàn làm việc của cô.

- Nhiều người xếp hàng lắm, tớ lười đợi, định tìm thứ gì đó uống sau.

- Hay em xuống mua cho chị nhé, em vừa lúc xuống mua cho chị Thư Hân. - Sở Nguyên nói, Thư Hân hăng hái mà gật đầu như gà mổ thóc.

- Không cầu đâu, chị tự mua cũng được. - Bối Bối cười đáp. Sở Nguyên gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó nhẹ nhàng nói với người bên cạnh..

- Em sẽ quay lại ngay, chị Thư Hân.

- Có nhớ chị muốn uống gì không ?

- Caramel Latte Frappuccino.

- Tuyệt tuyệt tuyệt !!! Đi đi !! - Thư Hân nở nụ cười tươi mãn nguyện, chàng trai nhìn thấy nụ cười đó khóe miệng cũng cong lên.

Không cảm thấy gì ngoài sự háo hức mong chờ.

Theo đuổi một người chậm nhiệt thật không dễ dàng.

- Em sẽ quay lại.

Sở Nguyên vừa bước ra khỏi văn phòng, cô cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sang phòng pha cà phê của bộ phận.

Bối Bối đổ gói cà phê vào cốc, đôi mắt thất thần nhìn lên tường, trong đầu không ngừng suy nghĩ đi suy nghĩ lại chuyện lúc đó, cô đã suy nghĩ về điều đó hơn mười lần rồi có nên làm Friend with Benefits của Nhất Sơn hay không. Ưu điểm của mối quan hệ này là không cần phải hứa hẹn, thề thốt nhưng nhược điểm thì...

- Bối Bối.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc khiến tay đang khuấy cốc cà phê của Bối Bối khựng lại, cô liếc nhìn bóng dáng cao lớn đang bước vào phòng, hắn hôm nay mặc áo sơ mi màu xám cùng chiếc quần đen, tóc được vén ngược ra sau có thể nhìn rõ trán và lông mày của hắn.

- Tại sao không nghe điện thoại. - Nhất Sơn trầm giọng hỏi Bối Bối, nhìn vào đôi mắt sâu đó của hắn, cô như ngồi trên đống than vậy.

- Tôi không để ý điện thoại, anh có chuyện gì sao ? - Bối Bối hỏi ngược lại hắn.

Nhất Sơn cười, từ từ nghiêng người qua mùi bạc hà nhàn nhạt trên người thoảng qua.

- Tôi chỉ có một chuyện muốn hỏi mày.

Nhất Sơn đứng sau lưng Bối Bối, cơ thể hắn gần như áp vào lưng cô, hơi thở ấm áp của hắn thổi qua tai khiến tai Bối Bối nóng lên.

- Chuyện mà em nói với tôi trước khi xuống xe vào thứ bảy tuần trước.

- .....

- Có giống như tôi đang nghĩ đến không ?

- .....

- Em nói là Friend with Benefits đúng không ? Em đồng ý ?

Nghe giọng nói trầm ấm đó cất lên từ phía trên tai Bối Bối, ngay cả khi hắn chưa chạm vào cô, hơi thở Bối Bối như ngưng trệ, cô vẫn luôn cảm thấy cơ thể mình được bao bọc trong vòng tay hắn.

- Hôm đó tôi.....quên đi, tôi chỉ tùy tiện nói thôi. - Bối Bối nhỏ giọng trả lời, thành thật mà nói cô vẫn còn do dự, Bối Bối phải thừa nhận rằng cô muốn thử nhưng khi cân nhắc đến ưu và nhược điểm của mối quan hệ đó....

Liệu mối quan hệ như vậy có quá tùy tiện ? Nhất Sơn lên tiếng:

- Thử đi, mày cũng đâu có mất gì đâu, dù sao đều mang lại lợi ích cho cả hai chúng ta.

Đầu ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng lướt qua phần da non mềm sau gáy của Bối Bối, sự đụng chạm khiến cô trở nên mẫn cảm hơn, những sợi lông tơ trên da cô dựng đứng lên, Bối Bối buộc phải quay người lại đối mặt với người đang nhướn mày này.

- Anh đang khiêu khích tôi ?

- Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ win win. ( mối quan hệ win-win : đôi bên cùng có lợi )

Nhất Sơn nhếch khóe miệng, nụ cười gian xảo kia lộ ra tác phong không đúng đắn làm tim Bối Bối hẫng một nhịp. Nghiêm túc thì dù cho Bối Bối có ghét hắn thế nào đi chăng nữa, lúc này đây cô không thể chịu đựng nổi hắn. Nhất Sơn quá cuốn hút, Bối Bối hiểu tại sao nhiều cô gái tìm mọi cách để có được hắn.

Nhất Sơn ý thức được sức hấp dẫn của bản thân và cũng rất biết cách sử dụng ưu thế của chính mình. Hắn nhẹ giọng:

- Dù sao chúng ta cũng sẽ không yêu nhau đâu mà.

Nhất Sơn từ từ tiến lại gần chóp mũi cao đó chạm nhẹ vào má Bối Bối, cô lập tức đẩy vai hắn ra, cơ thể cố gắng giữ khoảng cách với Nhất Sơn, Bối Bối lén liếc nhìn ra cửa sợ có ai đó sẽ tiến vào...

- Anh tránh ra đi

- Muốn thử không ? Chỉ một lần, nếu mày không thích thì.

- Heyyy~~~

Tiếng hét của Thư Hân vang lên từ xa, Bối Bối nhanh chóng đẩy Nhất Sơn ra, điểu chỉnh lại biểu cảm của bản thân.

- Hóa ra các cậu ở đây. - Thư Hân bước vào với nụ cười tươi.

- Thư Hân, cậu vào đây làm gì ? - Nhất Sơn có chút cáu kỉnh, Thư Hân bước đến đứng bên cạnh Bối Bối.

- Tớ đến giúp trưởng phòng Lý pha cà phê. - Cậu ấy hào hứng giải thích, sau đó cầm cốc lên, bình tĩnh pha cà phê.

- .....

- Nhìn gì vậy Nhất Sơn ? Trên mặt tớ dính gì sao ? - Thư Hân thấy mình bị bạn thân nhìn chằm chằm, vô thức đưa tay lên sờ mặt, người được hỏi thở dài bước ra khỏi phòng, Thư Hân chỉ đành quay sang nhìn Bối Bối.

- Mặt tớ có gì bẩn sao !

- Không có.

Nghĩ đến nét mặt hờn dỗi của Nhất Sơn vừa nãy, Bối Bối không khỏi cười nhẹ.