Quyển 1: Tướng quân phản quốc và đế vương vô tình.

Chương 5: Nhân quả tuần hoàn

Thật ra nữ cường không phải tự thân sinh ra đã mạnh mẽ như vậy, chỉ là cuộc sống của họ khắc nghiệt hơn một chút, ít được ưu ái hơn một chút, ít được bảo hộ hơn một chút, cái gì cũng phải tự kiên cường trước đã, sau mới trông chờ được vào sự giúp đỡ xung quanh.

Bị vùi dập và đánh ngã nhiều lần, lựa chọn tự đứng lên chứ không chờ một người đàn ông đến che chở.

—————————————————-

Thay đổi một triều đại, cải biến một thể chế, sao có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Hiển nhiên, dành cả một đời người cũng không chắc làm được, có những chuyện đã được sắp đặt từ trăm năm trước, đến một trăm năm sau người ta mới nhìn thấy kết quả.

Cũng có những chuyện đến nhanh như một cơn gió, giống như tia sét chớp nhoáng rạch ngang bầu trời. Chớp mặt một cái, khi quay đầu lại đã phát hiện bản thân đi quá xa, không thể nào vãn hồi.

Đầu tháng ba, Nữ đại tướng quân Vũ Mị được phong làm nguyên soái, dẫn quân đi dẹp phản loạn, cứu trợ phía Bắc.

Cuối tháng ba, phản loạn quy hàng, nguyện đầu quân dưới trướng vị nữ tướng trong huyền thoại của Đại Tề này.

Sau khi cứu tế ổn định phía Bắc, uy danh của nàng nâng cao không ngừng.

Chuyện trước đây nàng từng bị hoàng hậu ám hại cũng bị lôi ra nhắc lại. Trở thành chuyện trà dư hậu tửu của mọi người.

Cũng không thể không nói đến Hoàng Đế một mực bảo vệ vị Hoàng Hậu này, vì trấn áp tin tức mà dùng vũ lực với cả người dân.

Bọn họ cải trang vi hành như bao cặp nam nữ chính tiểu thuyết cổ đại khác, đang tiếc không khí vốn nên lãng mạn ngọt ngào, lại trở nên chẳng được vui vẻ cho lắm sau khi Hoàng Hậu nương nghe được vài lời bàn tán.

Hoàng Đế ở trong Cẩm Tú Lâu vì Hoàng Hậu trực tiếp hạ lệnh đánh chết mấy người.

Vừa là để cảnh cáo toàn bộ đám người còn lại, vừa là để trút giận.

Hiệu quả của hành động này không được tốt cho lắm, đám quan lại không ưa hoàng hậu, càng ra sức đẩy tin đồn lên cao. Hoàng đế trấn áp không nổi, danh tiếng bạo quân thì lại càng rõ ràng.

Thậm chí bắt đầu có nhiều người tin rằng hoàng hậu là hồ ly tinh chuyển thế, vì vậy mới có thể mê hoặc hoàng đế đến mức này, giải tán hậu cung, bỏ ngoài tai quần thần khuyên can, hãm hại trung thần, gϊếŧ người vô tội,... cần bao nhiêu tội danh thì có đủ bấy nhiêu.

Yêu hậu và hôn quân xác thực là một cặp trời sinh.

Nữ tướng quân chấp thuận thả quân phản loạn, không đánh không gϊếŧ, suy cho cùng bọn họ đều là nông dân, chỉ là do hoàn cảnh ép buộc mà phải cầm lấy vũ khí trở thành phản quân. Chẳng qua cũng chỉ là hy vọng một cuộc sống tốt hơn.

Huống hồ cái gọi là "vua", chẳng qua là người làm thuê cho một đất nước mà thôi, nhận của dân thì có nghĩa vụ phục vụ cho dân. Chẳng có ai sinh ra đã cao quý hơn người khác cả đâu.

Thế nhưng cố tình hoàng đế lại làm khó nàng, hạ chỉ ép Vũ Mị gϊếŧ sạch phản loạn.

Vũ Mị biết Âu Dương Liệt nghĩ nàng sẽ nghe lệnh hắn, thứ nhất thì nàng "yêu" hắn, thứ hai nàng là trung thần. Nếu như vậy hình tượng của nàng trong lòng nhân dân cũng sẽ huỷ đi.

Tin tức lan truyền ra ngoài, Vũ Mị chần chờ không thi hành mệnh lệnh.

Dư luận càng lúc càng rối loạn, tiếng mắng chửi hoàng đế vang lên không ngớt. Càng nhiều người lo lắng về quyết định của nàng.

——————-

Chẳng qua Vũ Mị lúc này đang ở trong trướng chủ soái nhàn nhã chơi cờ.

Nàng hạ xuống một quân cờ đen. Nhẹ giọng cảm thán:

"Vũ lực vốn là con dao hai lưỡi..."

Nam nhân đối diện nhìn thế cờ của nàng, không do dự mà hạ xuống một quân cờ trắng vào giữa. Nghĩ bụng "phụ nữ cũng là một con dao hai lưỡi" nhưng lời đến miệng lại không nói ra. Đổi thành một câu: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

Âu Dương Liệt cũng được xem là một thời anh hùng, nhưng vậy thì sao chứ, ngàn công không bằng một tội, Trụ vương trước khi gặp Đát Kỷ cũng từng là một đấng anh hùng.

Buồn thay cho một chữ "từng".

Vũ Mị nghiêng đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn nam nhân kia. Đôi mắt dị sắc và một nốt ruồi lệ, áo bào đen tôn lên vẻ uy nghi của một đế vương. Nàng không dám nhận mình "khuynh quốc khuynh thành", nhưng "khuynh quốc khuynh thành" đặt trên người nam nhân này, dường như vẫn không đủ để miêu tả.

Nghĩ đến hắn cũng xem như từng quỳ dưới gấu váy nữ chính, Vũ Mị trào phúng.

"Ồ, bệ hạ có vẻ dày dặn kinh nghiệm."

Mạc Thiên Thành nhìn nàng, dường như muốn nắm bắt được thật giả, đáng tiếc hắn nhìn không thấu, liền cúi đầu hạ cờ.

Cũng thản nhiên đáp trả một câu:

"Tuy trẫm không phải anh hùng gì, nhưng vẫn thua trước một ải mỹ nhân của tướng quân. Không phải sao?"

Ngày đó hắn thả Vũ Mị đi, lại đảm bảo trợ nàng hai phần, vốn nghĩ nàng sẽ quấy phá Âu Dương Liệt thật tốt. Tính toán rằng đợi Đại Tề nội loạn, hắn sẽ có một cơ hội tốt để ra tay.

Chỉ là không ngờ đến, so với Âu Dương Liệt- Quỷ vương lừng lẫy một thời, nữ nhân xinh đẹp này hiển nhiên lại càng khó đối phó hơn.

Theo những gì hắn được biết về vị nữ tướng này , nàng ta... cũng không tệ. Chỉ là dường như vốn không phải người nguy hiểm như vậy.

Năm xưa hắn khinh địch một lần, để nàng đánh tan đại quân, vốn nghĩ năm xưa có Âu Dương Liệt làm chủ soái, Diệp Vân Tuyết làm quân sư, trận đánh mới thành ra như vậy, hiện nay nhìn lại, có lẽ nàng mới là mấu chốt.

Xem ra công lao mà tiên đế của Đại Tề khen thưởng cho Diệp Vân Tuyết vốn dĩ cũng không phải thế đâu.

Mạc Thiên Thành thở dài.

Vậy rốt cuộc nên nói thứ gọi là "ái tình" thật đáng sợ, hay là nên nói số phận đều là nhân quả tuần hoàn đây.

Vũ Mị không hề dao động chút nào, lời nói tán tỉnh nghe như bâng quơ của hắn, quả thật là có nhiều ý tứ...

Nàng mỉm cười, đặt xuống một quân cờ.

"Tuy thần cũng chưa từng tính đến chuyện trở thành một yêu phi. Nhưng cũng không phải không thể. Bệ hạ... còn phải xem ngài thể hiện ra sao."

"Đúng thật là lớn mật." Hắn nói. Trong giọng nói lại không có chút tức giận nào. Ánh mắt có ý cười nhàn nhạt đảo qua gương mặt của Vũ Mị.

"Đợi nàng hài lòng rồi, trẫm cũng muốn một phần của hồi môn không tệ."

"Chẳng hay bệ hạ thích mỹ nhân hay giang sơn ?"

Mạc Thiên Thành chợt nghĩ đến Diệp Vân Tuyết, nữ nhân kia tuy là có chút đặc biệt, nhưng so với người trước mắt hắn này... so được sao?

"Giang sơn thì trẫm đã có một cái... mỹ nhân, đúng là còn thiếu."

Vũ Mị ngập ngừng quân cờ trong tay đã hạ được nửa đường, nhưng nàng vẫn cười. "Ồ, vậy bệ muốn mỹ nhân như nào, thần đều đem cho ngài. Hoàng hậu nương nương cũng không phải là là khó lấy về."

" So với việc lấy một mỹ nhân phải đem cả giang sơn để đổi như thế, trẫm vẫn thích mỹ nhân có thể đem về cả một giang sơn hơn."

Vũ Mị hừ khẽ một tiếng. "Bệ hạ tính toán thật có lợi."

"Tướng quân quá khen."

———————————————-

Đầu tháng năm, Hoàng Đế cuối cùng cũng hết kiên nhẫn. Định tội Vũ đại tướng quân tội danh khi quân kháng chỉ, áp giải về kinh thành chém đầu thị chúng.

Dọc đường áp giải vị nữ tướng này, người xem vây đầy đường, phút chốc nhìn thấy bóng dáng nàng, đồng loạt rơi lệ.

Vũ Mị vẫn hiên ngang như cũ ngẩng cao đầu, trên khoé môi thấp thoáng nụ cười.

Triều đình dâng sớ can ngăn, hoàng đế trực tiếp đem những tấu chương này đốt sạch.

————————-

Vũ Mị ở trong ngục cũng tương đối thoải mái, trước không nói đến binh sĩ không dám đυ.ng vào nàng vì một thân võ nghệ này, thì cũng phải nhắc đến sự nể phục với nàng- một công thần, trung thần của triều đại.

Nàng ngước mắt nhìn người đứng bên ngoài, không mấy bất ngờ, chỉ trào phúng cười:

"Không nghĩ đến hoàng hậu nương nương chính mình đại giá quang lâm. Tội thần thụ sủng nhược kinh."

Diệp Vân Tuyết mặc phượng bào uy nghiêm của hoàng hậu, khí thế hơn người, đứng trong nhà lao bẩn thỉu đúng là vô cùng nổi bật.

Vũ Mị mặc quần áo phạm nhân, tóc đen dài xoã tung, vân đạm phong khinh mà cười.

Diệp Vân Tuyết nói với cận vệ đằng sau: "Lui ra đi."

Triệu Minh đi sau Diệp Vân Tuyết nhìn qua Vũ Mị, bàn tay im lặng nắm chặt chuôi kiếm.

"Nương nương, hoàng thượng đích thân ra lệnh cho chúng thần phải bảo vệ người chu toàn."

Vũ Mị bật cười.

"Ha... ta đã vào đến đây rồi mà còn khiến hai người bất an như vậy sao? Hoàng hậu nương nương?"

Diệp Vân Tuyết nhíu mày, trầm giọng ra lệnh: "Triệu thống lĩnh, bổn cung nói các ngươi lui ra!"

Triệu Minh nhìn Vũ Mị, chần chờ, cuối cùng vẫn xoay người bước ra ngoài.

Diệp Vân Tuyết đến gần nhà lao, nhàn nhạt nói: "Thật ra chúng ta vốn không cần đi đến mức này. Nếu như tỷ an phận, có thể.."

"An phận!?" Vũ Mị cắt lời nàng ta. Cười không ngừng như vừa nghe được điều gì đó hài hước lắm.

"An phận như thế này? An phận xem các người luyến ái? Được thôi. An phận nghe hắn sai bảo? Được thôi. Nhưng các người đâu chỉ muốn thế..."

Vũ Mị trào phúng, khinh bỉ nhìn Diệp Vân Tuyết như đang nhìn rác rưởi đáng ghê tởm. "Ngươi là muốn ta an phận chết vì bị tra tấn ở địch quốc. An phận nhường công lao cho ngươi, để ngươi vinh quang trở về. Hay là an phận vì các ngươi đóng góp sức lực, canh giữ biên cương, thay các người gϊếŧ người vô tội?"

Diệp Vân Tuyết nhìn nàng im lặng, Vũ Mị đến chết cũng không nhận sai. Nàng ta có ý tốt cũng vô ích.

Và dường như theo kịch bản nữ chính ngoài cứng rắn trong thiện tâm, nàng ta trong lòng còn cảm thán không thôi....

Hôm qua còn là tỷ muội, quay đầu đã hoá địch nhân.

"Tỷ thay đổi rồi." Nàng ta buồn bã cảm thán.

Vũ Mị thấy nữ chính lạnh lùng bỗng đa sầu đa cảm cũng không ngạc nhiên, nàng nhận vai làm một nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết cung đấu rồi, phải diễn cho tròn vai.

Cần làm nổi bật bi thương không rõ thật giả của Diệp Vân Tuyết để độc giả thấy được sự lương thiện thuần khiết ẩn sâu trong trái tim nữ chính.

Vì thế nàng đau thương ôm ngực: "Là các ngươi ép ta! Đều do các ngươi! Ta hận các ngươi!"

——————————

*Âu Dương Liệt rốt cuộc yêu ai?

A. Diệp Vân Tuyết

B. Vũ Mị

C. Bản thân

D. Lưu tổng quản