Quyển 1: Tướng quân phản quốc và đế vương vô tình

Chương 4: Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung.

Thư phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, chẳng phải sự yên bình thường thấy của một buổi trưa hè, mà là sự yên ắng của bầu trời trước cơn bão.

Giống như việc người ta thường cảm nhận được hơi nước trong không khí trước một cơn mưa rào, lúc này, trong căn phòng có phần thiếu ánh sáng này của Hoàng đế, Vũ Mị cảm nhận được sát khí lạnh lẽo quẩn quanh.

Không phải tự dưng mà Âu Dương Liệt trở thành Quỷ vương, hắn vốn tàn khốc ngang ngược, sau này ở bên cạnh nữ chính chỉ có hơn chứ không có giảm.

Âu Dương Liệt để tay trên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp gõ xuống.

Tiếng "cộp, cộp, cộp" vang vọng, đè ép nhịp tim của người đối diện với hắn.

Vũ Mị vui vẻ nhập vai, hơi khống chế để cơ thể của mình run rẩy.

A, nàng chỉ là một cái nữ phụ nhỏ bé mà thôi, sao có thể chống lại khí thế của nam chính chứ.

Âu Dương Liệt ngồi trên bảo toạ, rất có tư thế của kẻ trên cao nhìn xuống.

Hắn không nói, Vũ Mị cũng không tính im lặng để so đo kiên nhẫn với hắn. Âu Dương Liệt được ngồi, còn nàng đang phải đứng mà...

"Bệ hạ triệu kiến vi thần có việc gì giao phó?"

Âu Dương Liệt nhìn thần thái của mỹ nhân đẹp như thiên tiên trước mặt, nheo mắt đánh giá.

Sau đó lại nói:

"Không có việc gì thì không thể triệu kiến ngươi?"

Ây da, ngài ngàn vạn lần đừng nói 'trẫm nhớ ngươi không được à?'nhé. Chúng ta không phải nam nữ chính đâu.

Vũ Mị đổ mồ hôi lạnh...

Âu Dương Liệt lại nghĩ nàng càng sợ hãi, rất hài lòng, cho nên thái độ cũng dịu xuống.

"Trẫm cũng là lo lắng cho ngươi....Thương thế sao rồi?"

Quả nhiên là "lo lắng", lo sợ nàng còn chưa có chết.

"Tạ bệ hạ, thương thế của thần không đáng lo ngại."

Chẳng qua vừa rồi gặp hoàng hậu nương nương xong thì có chút đáng lo ngại rồi.

Âu Dương Liệt liếc nhìn nàng, nhàn nhạt cười. Hắn đứng dậy, từng bước lại gần Vũ Mị , mỗi bước chân đều tạo nên một thanh âm vang vọng khiến lòng người run sợ, bản năng của cơ thể khiến Vũ Mị muốn tức khắc lùi lại.

Nhưng sau cùng Vũ Mị vẫn là Vũ Mị, nàng đứng yên cúi đầu, không hề nhúc nhích.

Đến tận khi mũi giày thêu rồng vàng dừng trước tầm mắt, nàng vẫn giữ nguyên tư thế đó. Chậm chạp ngẩng đầu.

Âu Dương Liệt đưa ra một chiếc lọ sứ được bọc cẩn thận, đổ một viên thuốc ra tay.

"Ở chỗ trẫm vừa hay có một viên thuốc trị thương rất tốt, có thể trị hoàn toàn thương thế giúp ngươi hoàn hảo lên đường về phía Bắc."

Vũ Mị nhìn viên thuốc trước mặt, lâm vào trầm mặc.

"Hệ thống, nhiệm vụ này có nguyện vọng của nguyên chủ không?"

[Nguyên chủ cam nguyện hy sinh, nguyện vọng chỉ có bảo vệ tổ quốc.

Nhiệm vụ chính của ký chủ vẫn là đem tất cả oan ức không cần thiết mà các nhân vật phụ đã nhận trả lại nam nữ chủ, cân bằng lại thế giới.]

[Đánh giá nhiệm vụ: Thu hồi vận khí của nam chủ:12%. Thu hồi vận khí của nữ chủ: 25%]

"Vậy thì tốt."

Vũ Mị không chút do dự đem viên thuốc nuốt xuống. Cúi đầu cảm tạ Âu Dương Liệt.

Âu Dương Liệt hài lòng để nàng rời đi.

Vũ Mị bước ra đến cửa, Âu Dương Liệt nhìn theo bóng dáng bạch y phiêu dật của nàng, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên cất lời, giọng nói hắn không còn lạnh lùng, mà mang theo cảm xúc phúc tạp. Âm thanh rất nhỏ, nhưng cũng đủ để cho người luyện võ như Vũ Mị nghe thấy.

"Ngươi có từng hối hận không?"

Hối hận vì theo hắn ngần ấy năm, hối hận vì hy sinh cho thê tử của hắn, hy sinh cho giang sơn của hắn quá nhiều, đến cuối cùng của cuối cùng, chỉ nhận được một cái kết "quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung" như vậy.

Nếu không đi theo hắn, với trí tuệ và tài năng của nàng, hẳn nàng sẽ không có một vận mệnh như thế. Chí ít với dung mạo khuynh thành đó, nàng có thể gả cho một nam nhân yêu thương nàng làm chính thê. Sống một cuộc sống an nhiên như bao cô gái khác.

Đi theo hắn, nàng không phải là một tiểu cô nương bình thường nữa, nàng phải ngày đêm đọc sách luyện võ, khoác trên người là nam trang, cầm trên tay là vũ khí. Ra vào nơi chiến trường khốc liệt, hai tay dính đầy máu tươi.

Hắn không yêu nàng, người hắn yêu là Diệp Vân Tuyết, nhưng thử hỏi nếu hắn có thể hy sinh như thế cho Diệp Vân Tuyết không? Chính hắn cũng khó có thể trả lời.

Mà vị tướng quân này của hắn lại chưa từng do dự, chưa từng chớp mắt lấy một cái.

Có rung động với nàng hay không, chính hắn cũng không biết.

Hắn chỉ biết rằng, đây là con đường duy nhất bọn họ có thể đi.

Những ngày hắn làm một vương gia giấu thực lực, bọn họ so kiếm uống rượu dưới trăng ấy.... Vĩnh viễn không thể quay đầu lại nữa rồi.

Vũ Mị biết viên thuốc này có ý gì, mà Âu Dương Liệt cũng nghĩ nàng hiểu.

Âu Dương Liệt muốn thử lòng trung thành và tình yêu của Vũ Mị dành cho hắn, tuy nhiên, bất kể đáp án của phép thử này ra sao, kết quả cũng chỉ có một.

Vũ Mị phải chết.

Bạch y nữ tử dừng bước, đứng trước câu hỏi của đế vương, nàng không thể làm như không nghe thấy.

Nàng nghiêng đầu nhưng không quay lại, ánh mắt cụp xuống. Hoàng đế có thể thấy hàng mi cong dài của nàng khẽ rung, giọng nàng như âm ma mê hoặc lòng người.

Khoé môi mang ý cười nhàn nhạt. "Bệ hạ người hi vọng thần hối hận, hay hi vọng thần không hối hận?"

Âu Dương Liệt nghẹn lời, nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng phất tay.

"Người đi đi, đi đường cẩn thận, bình an hồi triều."

Vũ Mị quay lưng bước đi, giọng nói của nàng phiêu tán trong gió, luẩn quẩn bên tai Âu Dương Liệt, nhẹ nhàng thê lương.

"Bình an? Đáp án trong lòng bệ hạ đã rõ, cớ gì còn nói như vậy."

Nàng biết Âu Dương Liệt sao có thể yên tâm để nàng đem quân rời khỏi kinh thành như thế. Trừ khi hắn cảm thấy đã nắm được thóp của nàng.

Kiểu này nếu chuyển sang cho Vũ Mị làm nữ chính, nhất định sẽ biến thành một cuốn truyện cẩu huyết ngược tâm.

Nữ chính si tình, một lòng vì người yêu, ngay cả mệnh cũng không cần. Đến cuối cùng, nàng cũng chẳng đợi được lấy một cái ngoảnh đầu của người kia.

Vũ Mị có rất nhiều kỹ năng từ hàng ngàn thế giới nàng đã đi qua, trong đó có [Y độc song tuyệt].

Nhưng kĩ năng cũng không phải là vạn năng, cũng có nghĩa là không phải loại độc nào trên thế giới này đều có thể được giải. Nàng biết được viên thuốc hắn đưa là thuốc gì, cũng biết được cách chế ra nó, càng hiểu rằng, cho dù nàng là thần y cũng không thể giải được loại độc này.

Bởi vì nguyện vọng của nguyên chủ không phải là sống hạnh phúc mãi mãi về sau, cho nên nàng không cần thiết phải... sống.

Mà lúc này hắn lại nói ra câu chúc bình an này, có phải châm chọc biết bao nhiêu...

————-

Đêm đó Âu Dương Liệt không đến Trữ Ninh cung của Diệp Vân Tuyết, một mình ngồi trong thư phòng đến khuya. Ngủ quên trong thư phòng lúc nào không hay biết.

Trong mơ, hắn trở về khi mới được phong vương, sau khi phát hiện sự thật về cái chết của mẫu phi, hắt bắt đầu gây dựng kế hoạch trả thù.

Lúc Lương gia bị huỷ, hắn đích thân dẫn người đến bắt gϊếŧ hết dư đảng, hắn gặp được Vũ Mị.

Thân hình nhỏ nhắn, hai búi tóc bánh bao tròn tròn, đôi mắt to long lanh, hắn linh cảm thấy được một điều gì đó rất đặc biệt.

Hắn đem nàng về, huấn luyện, dạy bảo nàng, Lương gia là tướng gia nổi tiếng về binh pháp, hắn cũng ít nhiều kì vọng vào nàng, chẳng ngờ tiểu cô nương này còn vượt qua dự đoán của hắn.

[Đi xem infinitiwar về đọc lại đoạn này :))) nếu mà ông "liệt dương" này nhận con gái nuôi thì đúng kịch bản luôn rồi. À ổng còn hi sinh bà Mị vì đại nghiệp nữa mà :))))]

Sau đó mọi chuyện trở thành nghiễm nhiên, tất thảy nhưng gì đã đến đều là điều phải đến.

Hắn được ban hôn, nàng uống say làm loạn ở thanh lâu.

Đêm hắn thành hôn, nàng ở bên ngoài canh cửa đến sáng.

Sau đó hắn không bao giờ còn thấy Vũ Mị cười rực rỡ nữa... Lâu đến mức hắn đã quên mất nàng cũng biết cười, cũng có cảm xúc. Lâu đến mức hắn cho rằng mọi thứ đều là nghiễm nhiên.

Đại tổng quản báo cho hắn chuyện xảy ra ở hoa viên, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.

Hắn yêu Diệp Vân Tuyết, hắn sẽ không vì thế mà trách phạt nàng. Nhưng hắn chỉ chợt nghĩ đến, hắn chưa bao giờ thực sự bảo hộ Vũ Mị, bất kể là ở danh nghĩa thuộc hạ hay là ... là gì chứ, nàng chỉ là thuộc hạ của hắn.

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Âu Dương Liệt nhắc nhở bản thân người hắn yêu là ai, giống như đang cảnh cáo chính bản thân hắn vậy.

Diệp Vân Tuyết siết chặt khăn tay, sắc mặt xấu vô cùng, giọng nói cũng không khống chế được mà run rẩy.

"Ngươi nói bệ hạ đêm nay ngủ ở thư phòng!?"

Cung nhân bị doạ đến quỳ sụp xuống, run rẩy không thôi: "Dạ vâng."

Diệp Vân Tuyết cắn chặt môi mỏng, nàng thực sự không muốn nghĩ nhiều, nhưng lại không tự chủ được nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp của Vũ Mị mà lo lắng. Trước đây, tuy là có vô số lúc Âu Dương Liệt bận bịu không đến, nhưng hắn luôn báo trước với nàng, mà hôm nay, vừa vặn khi sáng hắn còn triệu kiến Vũ Mị. Chỉ có hai người bọn họ ở trong thư phòng một thời gian dài, ai mà biết được đã nói cái gì, hay là... đã làm cái gì.

Nữ chính thật bổ não. Ai nói ngự sử đã sai khi viết hoàng hậu nương nương nhỏ mọn ghen tuông?

———————————————-

Quân đội tập trung ngoài cổng thành, đế hậu đích thân đưa tiễn, quan lại đứng thành hàng dài, khí thể vô song.

Dân chúng cũng vây xem từ xa, xì xào bàn tán.

Cho đến lúc hãn huyết bảo mã Thiêu Vân xuất hiện, không khí bất chợt yên tĩnh lạ thường.

Thiêu Vân, lông trắng như tuyết bờm đỏ như lửa, là bảo mã được tiến cống.

Ban đầu là tiểu quốc thua trận tiến cống một cặp ngựa, tiên đế muốn đích thân cưỡi nhưng không người luyện thú nào thuẩn chủng được. Tiên đế liền hạ chỉ ai thuần chủng được liền ban ngựa cho người đó.

Sau đó Quỷ vương Âu Dương Liệt đã thuần phục được con đực, mình đen như than bờm trắng như tuyết, đặt tên là Hắc Phong.

Nữ tướng Vũ Mị thuần phục được con cái, thân trắng như mây , bờm đỏ như lửa, đặt tên là Thiêu Vân.

Lưu truyền thành một giai thoại trong kinh thành.

Nếu không phải Vũ Mị xuất thân bí ẩn mà xuất thân từ một đại thế gia như nữ chính, phỏng chừng tiên đế lúc đó đã cao hứng ban hôn rồi.

Chuyện này về sau trở thành cái gai trong lòng Diệp Vân Tuyết, có lần trong lúc thân thiết nàng ta ngỏ ý muốn cưỡi Thiêu Vân, chỉ cần con ngựa này thân thiết với nàng ta, lúc đó mở miệng ra đoạt về cũng dễ dàng, dù sao Âu Dương Liệt nói một lời là được.

Đáng tiếc Thiêu Vân không phải nam phụ nằm trong bàn tay vàng của nàng ta, cũng có lẽ là nó tự biết bất bình thay chủ nhân nhà mình, hất ngã Diệp Vân Tuyết. Nhưng nữ chính suy cho cùng vẫn là nữ chính, không hề bị thương mà chỉ nhẹ nhàng được nam chính đỡ lấy.

Quay về hiện tại, quân binh tách ra tạo thành một lỗi đi ở giữ, bóng dáng của vị chủ tướng trở nên nổi bật.

Vũ Mị mặc giáp bạc, thẳng lưng cưỡi bảo mã, tay cầm trường thương, dung mạo xinh đẹp không hề khiến người ta cảm thấy nàng mềm yếu mà ngược lại anh khí vô song.

Nhất thời phân nửa nữ nhân trong kinh thành điên đảo....

——————————-

"Cô đơn đã lâu, chuyện bi thương nhất chính là bản thân đang dần trở thành kiểu đàn ông mà mình mong muốn."

_Phạm Băng Băng_