Quyển 2 Tứ kỳ huyết nguyệt

Chương 5: Hồi sinh

Khi không có gì trong tay, con người sẽ dễ dàng giữ được bản chất tốt đẹp và nói rằng mình không cưỡng cầu điều gì. Còn khi đã nếm thử khoái lạc của quyền lực, tiền bạc, sức mạnh, thứ duy nhất mà người ta muốn sẽ là... nhiều hơn nữa.

-------------------------------------------

Duy Khắc Đa trở về phòng, bắt đầu tự vấn về chuyện đang xảy ra.

Ngải Lệ Toa thay đổi, thực sự thay đổi.

Hắn không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng nàng ta đã không còn là nhân loại năm xưa cứu hắn, đôi mắt không còn trong trẻo sáng lạn, nụ cười không còn rực rỡ như ánh mặt trời.

Lúc ở gần nhau không còn vui vẻ, lúc xa nhau cũng không thấy nhớ nhung nữa.

Hiện giờ mọi chuyện càng ngày càng lệch ra khỏi quỹ đạo, bọn họ phải chuẩn bị thật tốt mọi thứ, thế nhưng đột nhiên hắn cảm thấy mệt mỏi.

Nhìn Ngải Lệ Toa liên lạc với Mại Khắc, nhìn nàng tàn nhẫn, độc ác đến vặn vẹo lên kế hoạch, không từ thủ đoạn vì mục đích.

Đột nhiên cảm thấy vạn phần xa cách. Nàng ta hiện nay còn mạnh hơn hắn, nếu nàng ta muốn ngồi lên ghế hoàng đế, sẽ phải lấy quyền lực ở trong tay phụ vương của hắn, lúc đó sẽ như thế nào?

Không tìm thấy xác của Uy Liêm, nhưng chính mắt hắn quan sát Y Ly Sa Bạch rời đi, nàng ta đến cả chiếc ba lô kia cũng để lại, có chặt nhỏ cái xác khô ấy cũng chẳng giấu nổi, chưa kể đến việc làm gì có thời gian mà chặt.

Mọi việc dồn dập, khó khăn chồng chất khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, tựa như mắc kẹt trong một căn phòng nhỏ bé với bốn bức từng kín mít, ngay cả thở thôi cũng thấy ngột ngạt.

Những vấn đề này, cái nào cũng khó giải quyết, Duy Khắc Đa bây giờ, ngoại trừ stress thì cũng chỉ có tức giận cùng bất lực.

Ngải Lệ Toa đã chủ động làm hoà, nhưng bọn họ cứ nói chuyện được vài câu thì hắn lại không nhịn được cáu gắt.

Rốt cuộc thì tình yêu này giống như một quả cầu thuỷ tinh vậy, xinh đẹp, rực rỡ hay quý giá đến đâu đi nữa, khi đã xuất hiện một vết nứt, thì chỉ có chấp nhận hoặc bỏ đi, bởi vì vĩnh viễn nó cũng không thể trở lại hoàn hảo như trước nữa.

---------------------------------------------

"Anh.."

Ngải Lệ Toa nhìn Duy Khắc Đa, hạ giọng gọi mềm mại gọi. Nhưng Duy Khắc Đa chỉ đáp trả bằng một gương mặt mệt mỏi lạnh lùng.

Kỳ thực hắn bây giờ không muốn suy nghĩ nữa.

Vốn hắn cũng không hề muốn cáu gắt, nhưng cứ nhìn thấy Ngải Lệ Toa là hắn lại cảm thấy ngột ngạt.

"Em muốn gì nữa!?"

Bàn tay đang đưa ra ngừng lại giữa không trung, Ngải Lệ Toa có chút thất vọng cùng đau lòng cụp mắt.

Nàng ta không cam tâm, nhất định là tại Y Ly Sa Bạch! Khiến cho Duy Khắc Đa thành ra như vậy!! Chỉ cần khúc mắc đó biến mất, nhất định bọn họ sẽ lại trở lại như trước! Có lẽ chỉ có gϊếŧ chết Y Ly Sa Bạch, hắn mới có thể trở lại như trước.

Nàng không biết tại sao số phận lại đẩy bọn họ đến bức đường này, nhưng bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi.

Ngải Lệ Toa cắn răng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Duy Khắc Đa.

"Em muốn lãnh đạo huyết tộc!"

Duy Khắc Đa nhìn nữ nhân trước mặt hồi lâu, im lặng.

Một sự im lặng vô cùng lạnh lẽo...

Ánh mắt Ngải Lệ Toa cũng theo đó mà lạnh đi, xung quanh cơ thể toả ra uy áp mạnh mẽ.

"Đây không phải là một câu nhờ vả!"

Duy Khắc Đa nhếch mép, trào phúng cười.

"Vậy là gì? Thông báo? Hay là ra lệnh?"

"Anh!"

"Được, gì cũng được. Dù sao thì..." Hắn cười nhạt hai tiếng, dường như là nói với Ngải Lệ Toa, cũng như là nói với chính mình. ".. Dù sao thì hiện giờ tôi cũng không có năng lực trái lời em."

" Anh đừng như vậy có được không hả!?"

Ngải Lệ Toa rất khó chịu, đứng trước vẻ mặt như vậy của hắn, làm cho nàng ta cảm thấy tất thảy đều do nàng ta sai? Nàng ta đã làm gì sai chứ!?

Ban đầu là ai muốn nàng ta trở thành huyết tộc, bây giờ nếu như không diệt trừ được huyết liệp, thì chết chính là bọn họ.

Suy cho cùng thì cũng chỉ là một cuộc chiến sinh tồn mà thôi.

Huyết liệp bị huỷ, nhân loại mất đi lớp lá chắn cuối cùng ấy sẽ chỉ còn đường trở thành thức ăn cho huyết tộc, như vậy chi bằng để nàng giúp bọn họ trở thành huyết tộc.

Bất tử không tốt hay sao? Đó chẳng phải là thứ mà mọi người muốn còn gì?

Duy Khắc Đa không cả muốn quay đầu nhìn Ngải Lệ Toa, vừa đi vừa lầm bẩm.

"Không như vậy, thì như thế nào?"

Đúng thế, nếu không như vậy thì còn có thể như thế nào chứ?

"Tôi trở về liên lạc với các gia tộc khác, bảy ngày nữa, chúng ta gặp lại ở huyết giới lãnh địa, toàn thể huyết tộc sẽ xem xét việc chọn Hoàng Đế mới. Đến lúc đó, phải xem biểu hiện của em."

Ngải Lệ Toa nhìn bóng lưng người yêu, bất chợt hoảng loạn, có phải nàng đang dần để mất đi hắn, có phải nàng đã để mất đi tình yêu này?

------------------------------------------------

Bảy ngày này, cả Duy Khắc Đa, Ngải Lệ Toa và Mại Khắc đều không đến trường.

Vũ Mị cũng lấy lý do bị kinh hách mà ở nhà.

Biệt thư của Y Ly Sa Bạch vô cùng đồ sộ, xây dựng trên cấu trúc lâu đài cổ phương Tây.

Mặc dù phần lớn thời gian nàng ở thần điện, nơi này vẫn thường xuyên được quét dọn sạch sẽ. Đặc biệt là thư phòng chất đống các loại sách, có thể thấy Y Ly Sa Bạch rất coi trọng căn phòng này. Trong đó, phần lớn là pháp thuật, một số quyển là sách về trù ếm, nguyền rủa,..

Vũ Mị đi dạo một vòng, dừng chân trước một giá sách được sắp xếp ngăn nắp nhưng lại thiếu vài quyển, đáng chú ý là vị trí của những quyển sách này dường như ở năm cạnh ngôi sao.

Nàng đưa tay kéo quyển sách ở trung tâm, giá sách liền tách làm đôi.

Bên trong là mật thất tối đen. Đi thẳng vào trong là một chiếc rương cũ kỹ bị phong ấn.

Vũ Mị nhanh chóng phá phong ấn, mở ra một quyển sách bên trong, bìa sách hoàn toàn một màu trắng, giấy bên trong lại là màu đen.

[Ký chủ. Ngài tìm gì trong quyển sách này? Nó trống trơn?]

Vũ Mị cười cười. Đi ra ngoài, mang quyển sách ném thẳng vào lò sưởi đang cháy bập bùng.

[Ký chủ, cô giận quá hoá điên à!? Tốt xấu gì nó cũng giống như bảo vật, cô ném thẳng tay như vậy!?]

Vũ Mị vẫn cười, rót một cốc nước từ từ uống.

Quyển sách ở trong lò sưởi cháy hết, đống lửa lại bùng lên một lần nữa. Đợi lửa bùng lên đến lần thứ ba, Vũ Mị mới đổ cốc nước trong tay vào lò sưởi.

Lúc này trong đống lửa không phải là một quyển sách giấy bình thường nữa mà là giấy bạc. Nàng cầm lên xem, trên giấy bạc là vô số ký tự và hình vẽ được khắc tỷ mỉ.

Vũ Mị gấp quyển sách trong tay, lại nhìn các xác khô xấu xí mình vừa lôi ra từ cốp xe, thở dài thườn thượt.

Nàng đem cái xác đặt lên giường, lại thở dài một lần, cuối cùng trèo lên ngồi trên đó.

Nếu không phải cái xác kia không tạo ra mỹ cảm gì, thì cảnh này cũng được xem là cảnh nóng vạn phần ái muội.

Vũ Mị cởi một cúc áo trên ngực.

Hệ thống ai oán che mặt.

[Ký chủ ... tôi muốn offline! Ngài đến xác chết cũng không tha à!]

"..." Trật tự!

Vũ Mị lấy ra huyết ngọc vốn được giấu "an toàn" ở địa phương kia...

Một tay nàng nắm chặt lấy thánh giá đang cắm ở ngực cái xác kia, dồn lực rút ra.

Đem huyết ngọc đang nắm trong tay còn lại thả vào trong l*иg ngực trống rỗng của cái xác.

Sau đó không do dự dùng dao rạch một đường trên cổ tay mình, máu đỏ chảy xuôi, tạo thành những đường chỉ đỏ quyến rũ.

Cuối cùng ở trên ngực cái xác, dùng máu của bản thân vẽ lên một loạt kí tự cổ và hình vẽ kỳ dị.

[Ký chủ? Quyển sách của nguyên chủ cũng đâu có vẽ như thế. Cô vẽ loạn như vậy cũng hiệu quả sao? Vẽ cái gì vậy?]

Vũ Mị cười cười. "Lát nữa sẽ biết ngay kết quả thôi."

Muốn hồi sinh hắn thì chỉ cần phá phong ấn trên huyết ngọc, để nó trở về nguyên dạng là trái tim của Uy Liêm, sau đó nhỏ thêm ít máu cho hắn là được.

[Năm xưa hy sinh bao nhiêu mới phong ấn được hắn, hiện giờ cô làm thế này, không biết đồng đội cũ của Y Ly Sa Bạch có tức đến bật mộ sống dậy không nữa.]

[Ký chủ à? Cô hồi sinh hắn thật sao? Nhiệm vụ của cô không phải là huỷ diệt thế giới đâu nhé!?]

Vũ Mị vẫn không dừng tay, cười cợt nói. "Bình thường cậu nói ít hơn thế này nhiều."

[.. Bình thường tôi đều là không còn gì để nói.]

Khoan đã! Trọng tâm đâu phải ở điểm này!

Vũ Mị cười cười. "Xong rồi!"

[Kí chủ! Cô làm gì thế!] Hệ thống hoảng hốt kêu lên.

Khoảnh khắc kia, Vũ Mị giơ cao đoản đao bằng bạc, ánh mắt loé sáng ẩn ẩn phấn khích, nụ cười ở khoé miệng càng sâu.

"Phập!" Tiếng con dao sắc bén nhọn cắm vào da thịt non mềm lại nghe vô cùng êm tai.

Mũi đao hướng thẳng vào ngực nàng, nơi trái tim còn đập rộn ràng.

Máu phun ra thành dòng, không ngừng chảy xuống, chiếc áo sơ mi trắng trên người nàng cũng bị nhuộm đỏ. Máu rơi xuống ga giường, lan rộng, rực rỡ như bông hồng đỏ nở rộ.

Mặc cho cơ thể run rẩy, hơi thở rối loạn, đầu óc choáng váng và cơn đau khủng khϊếp không ngừng ập đến.

Vũ Mị vẫn cười, lẩm bẩm khẽ khàng: "Ba...hai..."

"Ding..Dinggg!" Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ lớn kéo dài từng nhịp não nề, vang vọng khắp thành phố.

"...một." Hàng mi dài run run che khuất tầm nhìn, Vũ Mị nhắm mắt.

"Ding..Ding!" Âm thanh theo nhịp đều đặn vẫn không ngừng vang bên tai...

Khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, trận pháp xung quanh cũng bắt đầu toả ra ánh sáng mang màu đỏ yêu dị, các kí tự cổ tạo thành nhiều vòng tròn đan xen nhau, bắt đầu xoay chuyển trong không gian, tạo thành một chiếc l*иg khổng lồ.

Bên ngoài trời vẫn quang đãng không hiểu sao lại tối sầm lại, nền trời nhuộm một màu tím rực rỡ.

Một đám mây khổng lồ được tạo bởi lũ quạ đen kịt che khuất mặt trời, thành phố bị bóng râm bao phủ, tiếng quạ kêu tang tóc đến chói tai cứ văng vẳng.

Gió lốc thổi bụi bay mù mịt, che mất tầm nhìn.

Cột sáng từ trung tâm trận pháp xuyên qua mây trời, chiếu thẳng lên cao.

Đám quạ kêu những tiếng hoảng loạn, bay thành vòng xung quanh cột sáng.

Mặt trời cũng bị nhuộm thành màu đỏ đậm kinh hoàng, tựa như đồng tử của ác quỷ mới mở mắt quan sát thế gian.

-------------------------------------

Kịch trường 1:

Hệ thống bảo bảo:

[Ký chủ? Quyển sách của nguyên chủ cũng đâu có vẽ như thế. Cô vẽ loạn như vậy cũng hiệu quả sao? Vẽ cái gì vậy?]

"Bùa yêu!"

[...]

Kịch trường 2:

[Ký chủ à? Cô hồi sinh hắn thật sao? Nhiệm vụ của cô không phải là huỷ diệt thế giới đâu nhé!?]

"Chứ còn sao nữa? Muốn đánh bại hành fake thì phải dùng hàng auth!"

[...] Có lý!

Kịch trường 3:

Uy Liêm: "Bổn vương nhất định là một tiểu nhân vật làm nền, đến đất diễn cũng mãi mới chen được một phần nho nhỏ! Bổn vương bãi công! Không diễn nữa."

Mẹ kế: "Ngoan ngoãn diễn sẽ được phát kẹo, còn có lợi tức khác nhé?"

Uy Liêm: "Thật không?"

"Thật!" Trẻ nhỏ thật dễ lừa...

Kịch trường 4:

Duy Khắc Đa tức giận đập bàn. "Chia tay đi!"

Ngải Lệ Toa: "Hừ! Chia thì chia!"

Duy Khắc Đa: "Đem quà ta tặng qua toàn bộ trả lại! Kể cả máu Uy Liêm và năng lực đế vương!!"

Ngải Lệ Toa: "Vậy ngươi cũng đem một mạng ta cứu ngươi trả về đây!"

"..." Được, ngươi giỏi! Không chia tay thì không chia tay.

Kịch trường 5:

"Là ai! Là đứa nào lại cắt điện nhà ta!!!"

Làm hại ta không có việc gì chỉ có thể ngồi viết truyện... (*'Д`*)