Chương 4: Ra vẻ uỷ khuất

Chu Nhan bất ngờ quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt lãnh đạm đến cực điểm của Chu Cảnh.

Trên người hắn hơi ướt, khả năng mắc mưa, vài sợi tóc dính trên má có chút tán loạn, vẫn còn đọng nước, hắn lạnh nhạt đứng bên cạnh, vừa nhìn chính là khí thế không thể xâm phạm.

Chu Nhan vốn định hô đau nhưng sau khi thấy rõ vị trí tay của mình xong, lập tức câm nín.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy, chẳng lẽ đã từng có một đời nàng là người huấn luyện chim? Vì bắt quá nhiều chim nên ông trời đã lấy đi đôi tay tài hoa của nàng, mà đột nhiên ở kiếp này. . . . . mọi khó khăn đều chấm dứt. . . .

Nàng mím môi xấu hổ, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đặt lên mu bàn tay hơi lạnh của Chu Cảnh, nhẹ nhàng đẩy ra.

“Đại ca, đau……”

Chu Cảnh buông cổ tay nàng ra, lướt nhìn qua, quả nhiên thấy được vết đỏ hiện lên trên cổ tay trắng noãn của tiểu cô nương.

Hắn nhíu mày, tiểu cô nương gia đều mảnh mai như vậy sao, hắn chẳng qua chỉ là chạm nhẹ mà thôi.

“Ngươi làm gì ở đây?”

Đây là lần đầu tiên Chu Nhan được nghe Chu Cảnh nói chuyện, ngày hôm qua ở trong sân ừ một tiếng không tính.

Giọng nói của hắn quả thực lạnh lùng như vẻ bề ngoài, lạnh lẽo như băng đá, nghe có phần nghiêm nghị buồn tẻ, trách không được tỳ nữ trong phủ sợ hắn, dù là hắn sinh ra mang vẻ đẹp tuyệt sắc.

Đúng vậy, thật sự có thể dùng từ tuyệt sắc để miêu tả Chu Cảnh. Ít nhất ở trong mắt Chu Nhan, trên đời này sẽ không bao giờ có người hợp khẩu vị của nàng được như hắn.

“Muội đến đây xem cá, Thược Dược tỷ tỷ đi lấy dù, muội tưởng rằng tỷ ấy trở lại……”

Chu Cảnh đè nén sự phiền muộn trong lòng. Hai lần, trong vòng hai ngày bị muội muội mới đến chạm vào cả hai lần, còn đều là ở cái vị trí khó mà mở miệng.

Hắn lạnh mặt ừ một tiếng, không muốn nói chuyện với nàng. Bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, âm thanh rơi xuống mặt đất ngày càng nặng.

Hắn mơ hồ nhìn tiểu cô nương trong miệng lẩm bẩm nói cái gì, tuy đứng ngay bên cạnh cũng không thể nghe rõ.

Bất quá xem bộ dạng ủy khuất đáng thương của nàng, sợ là lát nữa sẽ trở về khóc lóc với mẫu thân, Chu Cảnh đau đầu nghĩ.

Nhưng ý tưởng này chỉ thoáng qua mà thôi. Hắn nhìn hồ nước trước mặt, bên trong quả nhiên có cá trú mưa dưới lá sen.

Giờ phút này mưa càng lúc càng lớn, hồ sen như một mặt gương bị đập nát, càng lúc càng hỗn loạn.

Hồ sen này Chu Cảnh nhìn mười bảy năm, căn bản sẽ không chú ý đến việc cá sẽ còn trú mưa.

Ánh mắt hắn nhìn đến tiểu cô nương đứng cách đó không xa, nàng dường như rất sợ hãi hắn, co ro trên dải đá bao quanh đình, làn váy xinh đẹp đều bị nước mưa làm ướt không ít.

Chu Cảnh tuy rằng không thích đôi mẹ con này, cũng không phải loại người sẽ bắt nạt trẻ con.

Hắn mặt lạnh nhìn Chu Nhan, lớn tiếng nói.

“Lại đây.”

Chu Nhan hoảng sợ, trong đôi mắt to ngập nước đều là kinh hoảng, thân mình nho nhỏ còn muốn dò xét nhìn ra ngoài.

Bên ngoài chính là hồ nước, còn có mưa to tầm tã.

Chu Cảnh có chút không kiên nhẫn, duỗi dài tay ra, kéo cánh tay tiểu cô nương về phía mình.

Chu Nhan đột nhiên bị hắn kéo, thân thể nho nhỏ vốn là không có trọng lượng, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn. Lúc này hắn đang ngồi, đầu Chu Nhan liền đâm vào phần ngực có chút ướt lạnh của hắn.

Chôn ngực, tuyệttttt!!

Chu Cảnh không quen cùng người khác thân cận, hắn có chút thô lỗ kéo Chu nhan ra, đẩy qua một bên.

Chu Nhan vừa rồi tung tăng nhảy nhót được hai giây, còn chưa kịp cẩn thận ngửi mùi hương cơ thể của Chu Cảnh, thoáng cái đã bị hắn đẩy ra, trong lòng tự nhiên là cực kỳ mất hứng.

Nàng mím chặt môi, những giọt nước mắt rơi xuống, trông còn muốn mãnh liệt hơn cơn mưa bên ngoài.

Chu Cảnh nào đã gặp qua tình cảnh này? Vốn dĩ tính tình hắn lãnh đạm, chưa từng có người dám khóc trước mặt hắn, càng đừng nói đến những vị muội muội khác.

Hắn vô thức mở miệng khiển trách: “Không được khóc!”

Chu Nhan mở to đôi mắt ngập nước, nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên một tia bối rối, chắc chắn hắn sợ điều này, vì thế nước mắt không tiền đồ lại bắt đầu rơi.

Nàng khóc nức nở, chóp mũi đỏ bừng, rất nhanh xung quanh đôi mắt đều đỏ đến kỳ lạ, giống như hoa sen hồng nở rộ trong hồ.

“Đại ca bắt nạt người…… Đại ca không thích muội…… Hức hức……”