Chương 8: Hai con chim

Chu Nhan chưa bao giờ thích viết văn, chỉ thích đọc sách.

Nhưng xem Chu Cảnh viết rất vui, ngón tay hắn thon dài xinh đẹp, khuôn mặt lạnh lùng mang theo hương vị độc đáo, một bộ dáng cấm dục khó có thể động tình.

Chu Nhan ngoài cửa nhìn hắn một lúc lâu, hắn vẫn đang nghiêm túc viết, nàng không thể quấy rầy hắn, chỉ có thể ngồi xổm ở cửa nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt lại dần dần chuyển từ trên người Chu Cảnh sang hai con chim đang dây dưa trong viện.

Ồ, giao phối giữa thanh thiên bạch nhật, trong mắt còn có nàng hay không, quả thực tục tĩu.

Nàng nhìn chúng rồi bước đến, nói thật, nàng chưa từng thấy chim giao phối bao giờ.

Chu Nhan không để ý rằng khi nàng ra khỏi cửa, người trong phòng đã dừng bút.

Chu Cảnh ngước nhìn bóng dáng nhỏ bé sớm đã biến mất khỏi cửa, mím môi, chỉ cảm thấy tiểu cô nương quá mất tập trung.

Nơi khác hơi có chút động tĩnh, dù là cá trú mưa hay truy đuổi chim, nàng liền lập tức mặc kệ những chuyện khác.

Còn nói cái gì thích đại ca, e rằng chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi.

Lông mi Chu Cảnh rũ xuống, tiếp tục cầm bút viết vẽ trên giấy, không muốn để ý tới nàng.

Chu Nhan quan sát hai con chim một lúc, vô tình bị phát hiện, chúng liền keo kiệt ríu rít với nàng rất lâu.

Nàng cảm thấy có chút áy náy khi nhìn trộm người khác làʍ t̠ìиɦ, còn bị chim mắng, không khỏi có chút tức giận, lẩm bẩm cãi lại.

Hai con chim không biết có nên mắng lại không, do dự hồi lâu rồi bay đi.

Chu Nhan thở phào nhẹ nhõm, nàng vừa mới mắng thực dè dặt, nhưng hai con chim thoạt nhìn mắng chửi rất dơ, may mắn là chúng đã bay đi, nếu không thì đã không mắng được nàng.

Khi chim bay đi rồi, nàng lại nhớ đến Chu Cảnh, lặng lẽ đi đến cửa phòng, nhìn qua khe cửa một lúc lâu nhưng vẫn không tìm thấy hắn.

Không lẽ hắn ngủ rồi?

Này, học giả sao lại có thể lười biếng như vậy, đọc một lát, ngủ một lát, khác gì câu cá ba ngày phơi lưới hai ngày.

Nàng lẩm bẩm một mình, không để ý rằng cánh cửa đột nhiên mở ra.

Chu Nhan tựa gần hết trọng lượng của mình vào cửa, lúc này đứng không vững, trực tiếp ngã về phía trước.

Nàng mở to mắt, dùng tay bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp của mình, nghĩ thầm quay về sợ là sẽ đau vài ngày.

Không ngờ cổ nàng lại bị siết chặt, toàn bộ cơ thể bị người nắm sau cổ áo xách lên.

“Lén lút làm gì vậy.”

Giọng nói lạnh lùng này chắc chắn là Chu Cảnh.

May mắn thay, không bị ngã.

Chu Nhan nở nụ cười nịnh nọt trên gương mặt mềm mại, trong mắt bling bling sáng ngời.

“Ca, huynh rốt cuộc viết xong, chơi cùng Nhan Nhan đi.”

Chơi cùng nàng? Rõ ràng nàng chơi một mình rất vui.

Mặt Chu Cảnh không chút biểu cảm bế nàng lên lắc lắc, nụ cười nịnh nọt trên mặt tiểu cô nương bị thay thế bằng vẻ mặt sợ hãi, nàng trực tiếp dùng hai tay nắm lấy y phục của hắn.

“ Đại ca thả muội xuống đi. Nếu muội ngã, huynh sẽ đau lòng.”

“……” Nàng thật không biết xấu hổ, thực sự cảm thấy chính mình sẽ đau lòng nàng.

Chu Cảnh mím môi đặt nàng xuống đất, vẻ giễu cợt trong mắt hắn biến mất.

“Về đi, ta rất bận.”

Chu Nhan quyết tâm muốn quấn lấy hắn, đương nhiên nàng không quan tâm hắn có bận hay không, hơn nữa nếu hắn nhượng bộ, chẳng phải sẽ tạo cho nàng cơ hội một tấc lại một tấc tiến xa hơn sao.

Nụ cười rạng rỡ nở rộ trên gương mặt nàng, duỗi tay kéo ống tay áo Chu Cảnh, nũng nịu nói muốn dẫn Chu Cảnh đi xem chim.

Chim đã bay đi từ lâu, Chu Cảnh lại không hề hay biết.

Nhưng nàng thề rằng trong viện có hai con chim hành vi rất kỳ lạ.

Chu Cảnh liếc nhìn nàng, kỳ lạ, có thể kỳ lạ bằng việc nàng cãi nhau với chim nhỏ không.

“Đại ca mau tới, nếu không chim sẽ bay mất.”

Nàng nài ép lôi kéo, nhưng Chu Cảnh tự nhủ dù sao nàng cũng là con gái của Vu thị, khó có thể nói nàng có bị thương trong viện của hắn hay không, vì thế cũng nhấc chân cùng nàng đi ra sân.