Chương 39: Nút thắt của hai vụ án

Lục Thanh Viên vừa nhìn đã nhận ra, nói: “Bạn cùng lớp với em, cậu ấy người Mỹ.”

Đoàn Trọng Tân, Hoằng Khoan và Châu Thanh nhìn nhau, gật đầu hiểu ý. Hoằng Khoan lấy điện thoại ghi âm để lấy tư liệu.

Châu Thanh: “Cậu ấy ở lớp có xích mích hay đại loại như thế với ai không?”

Lục Thanh Viên lắc đầu, nói: “Không ạ.”

“Cậu ấy vừa hiền vừa tốt bụng, thành tích học tập rất tốt. Mấy bài tiểu luận của em hầu như đều được cậu ấy giúp đỡ.”

“Thanh Viên” Cảm giác thiếu nhã nhặn, Đoàn Trọng Tân ậm ừ: “Xin lỗi, tôi có thể gọi cô như vậy không?”

“Vâng.”

Đoàn Trọng Tân rút trong cặp xách của anh một xấp ảnh chụp hiện trường vụ án, chọn một tấm ‘lành mạnh’ nhất.

“Người này thì sao?”

Lục Thanh Viên cầm tấm hình, không có vẻ gì là ngạc nhiên.

“Là thầy em…” Mắt cô đượm buồn, hạ giọng: “…mà thầy ấy mất rồi.”

Châu Thanh áp tay mình lên tay Thanh Viên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, muốn an ủi.

“Chị Thanh, không lẽ…”

“Ừm, vụ án này do bọn chị giải quyết.”

Lục Thanh Viên lập tức điều chỉnh cảm xúc, ưỡn ngực, giọng điệu có chút hùng hồn: “Anh chị cứ hỏi, em biết gì sẽ khai hết.”

Châu Thanh mím môi, nhịn cười. Trông cô út vừa nhiệt tình, lại dễ thương, đúng là năng lượng tuổi trẻ.

Đoàn Trọng Tân: “Yet và người giảng viên này có quan hệ thế nào?”

Lục Thanh Viên có vẻ ngập ngừng không muốn nói, cô ra hiệu cho mọi người ghé sát lại, rồi nhỏ giọng: “Yet nói với em không được kể với cảnh sát, họ sẽ đổ lỗi cho cậu ấy. Nhưng vì có chị dâu nên em mới tin mọi người đấy nhé.”

Châu Thanh cười trừ, đây là vinh hạnh của cô sao?

Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân nhíu mày, kéo ghế sát lại bàn.

“Thầy Dương là đối với mấy người chúng em vừa vui tính, lại ôn nhu, nhiệt tình lắm. Cho đến một lần, em quên đồ nên quay lại trường lấy, mọi người biết em thấy gì không?”

Ba vị cảnh sát nhìn nhau, lắc đầu kịch liệt, tất nhiên không biết thưa chị hai.

“Khi em quay lại, phòng học chỉ còn thầy và Yet. Em nghe thầy lớn tiếng mắng cậu ấy nên không dám vào.”

Đoàn Trọng Tân: “Mắng?”

“Vâng, thầy nói bài tiểu luận của cậu ấy sai sót quá nhiều, còn ném tất cả xuống đất. Thầy nói rằng thành tích của cậu ấy có sự nhúng tay của người khác, nhưng cả lớp và giáo viên khác đều công nhận tài năng của Yet.”

“Em cảm thấy thầy vô lí nhất là khi nói cậu ấy rằng: “Mấy đứa da trắng như cậu trông thật yếu đuối, ẻo lả. Nhìn thế này, mai sau có sức khỏe chạy sự kiện hay săn tin được không? Không phải muốn cướp bài của người khác đấy chứ?” Lúc ấy, em thật không hiểu da trắng và lỗi sai tiểu luận của cậu ấy có liên quan gì nữa.”

Đoàn Trọng Tân: “Vậy phản ứng của cậu ta thế nào?”

“Cậu ấy chỉ đứng nghe thầy mắng, đầu hơi cúi, không nói gì cả. Lúc thầy quay mặt, hình như…” Lục Thanh Viên cố gắng nhớ lại nét mặt của Yet: “Em không chắc mình có lầm không, nhưng khóe miệng cậu ấy cong lên, như cười vậy.”

“Sau đó thầy ra khỏi lớp, em mới dám vào. Em vừa nhặt giấy, vừa hỏi thăm. Cậu ấy nói ngay từ đầu thầy đã không thích cậu, lần này là mượn cớ la rầy thôi.”

Châu Thanh thấy có chút lấn cấn, nếu gϊếŧ người chỉ vì một chuyện này thì nhìn góc độ này cũng thấy không đáng. Cô hỏi: “Cậu ta có kể gì với em không? Như gia đình, công việc chẳng hạn?”

“Gia đình thì có.”

“Một lần học nhóm chung, em hỏi thăm gia đình Yet. Cậu ấy nói ba mẹ đều mất rồi. Mẹ mất, cậu ấy khóc dữ lắm, vì thương bà. Còn khi ba mất…cậu ấy nói năm chữ: trời không phụ lòng người.” Thanh Viên rùng mình, đột nhiên cô cảm thấy hơi rợn người.



“Em hỏi sao lại nói thế, Yet nói khi sinh ra ba luôn nói cậu không phải con ruột mà là do mẹ nɠɵạı ŧìиɧ. Nếu không, sao ba mẹ da màu, sao con lại da trắng. Vì vậy nên ông thường xuyên chửi rủa, đánh đập hai mẹ con. Em nghĩ cậu ấy không vui nên không hỏi nữa.”

Hiện tại, cả ba người đều hiểu ra ngọn ngành, đây chính là nút thắt của vấn đề. Việc tiếp theo là đợi nhóm Sở Nghiên xác thực thông tin, chắc chắn sẽ tiến thêm được một bước lớn.

“Cũng khá thân nhỉ?”

“Lầm bầm cái gì thế?” Châu Thanh ghé gần Đoàn Trọng Tân, ông tướng này nói nhỏ quá, không khác gì tiếng muỗi, một chữ cũng không rõ.

Ngược lại, Hoằng Khoan dường như nghe ngóng được, anh thoáng ý cười trên miệng.

Châu Thanh híp mắt nhìn hai ông anh, chắc chắn họ đang giấu giếm gì đây mà.

Chơi vậy không bền đâu nhé!

Đoàn Trọng Tân đánh trống lảng: “Biết thằng đó sống ở đâu không?”

“Biết ạ.”

“Dẫn đường.”

Lục Thanh Viên ngơ ngác, lúng túng chỉ vào đồng phục trên người, nói: “Nhưng em đang giờ làm.”

“Chuyện nhỏ.” Châu Thanh nhếch mép cười, giơ tay về phía Mộ Từ An, không ngần ngại, nói: “Em yêu, mượn người.”

“Ờ, lấy đi.”

“Chị An, như vậy được không?”

Mộ Từ An gật đầu chắc nịch, Lục Thanh Viên mới yên tâm vào trong thay quần áo.

***

Châu Thanh tay chống eo, tay che nắng: “Em chắc là ở đây?”

“Em chắc mà.”

Yet từng khai báo, cậu ta khi thì ở kí túc xá, khi thì ngủ lại nơi làm việc, có hôm ở lại thư viện trường, tóm gọn: không cố định.

Vì lẽ đó, ba người không khỏi hoài nghi nhìn không gian trước mắt: một căn nhà núp trong con hẻm, nhưng hẻm lại nằm sát trung tâm thành phố, giá đất tăng mạnh, đồng nghĩa với giá thuê nhà cũng đi lên.

Cậu sinh viên này làm ăn, xem ra cũng không tồi.

Bên ngoài nhà phủ một màu trắng thuần khiết, phía trước còn có bụi hoa giấy rũ xuống cổng sắt, màu hoa nhấn nhá cho bức tranh thêm phần ấn tượng.

Đoàn Trọng Tân bước đến nhấn chuông, nhưng người cần tìm thì không thấy, chỉ thấy tiếng chó sủa ầm ĩ cả một con hẻm.

Một bà lão chống gậy đi lại, hỏi: “Các cậu tìm ai?”

Châu Thanh cúi đầu chào bà.

“Chúng cháu tìm bạn, cậu ấy là người ngoại quốc, sống ở khu này ạ.”

Ánh mắt bà dò xét bốn người, thoạt nhìn không có vẻ là người xấu.

“Yet à? Cậu ấy sống ở ngôi nhà có bụi hoa giấy, đó.”

“Vâng, chúng cháu nhấn chuông mà không thấy ai.”

“Thằng bé nói nay nó sang nhà bạn ở, mai, kia mới về. Tôi cũng không rõ. Cô cậu điện thử xem.”

Bọn họ không phải không có số, mà là không muốn gọi. Đường đột đến nhà người ta, còn gọi điện, chỉ sợ đánh rắn động cỏ.

Châu Thanh mỉm cười nhìn bà, thăm dò: “Bà ơi, bạn cháu ở đây sống thế nào ạ? Chúng cháu lâu ngày không gặp, muốn hỏi thăm chút.”

“Ừm, thằng bé ngoan lắm, người quanh đây ai chả biết nó tốt bụng. Thằng cháu nhà tôi mà được một phần, tôi cũng mừng rớt nước mắt.” Rồi bà chỉ tay lên trời.



“Trời gần tối rồi, các cô cậu về đi, hôm khác lại đến.”

Châu Thanh ngước nhìn, sắc trời đã chuyển màu, hơi nắng chỉ còn đọng lại trong không khí, trăng khuyết cũng đang lờ mờ hiện hữu, len lói với những sợi dây điện chằng chịt.

“Vâng, chúng cháu cảm ơn.”

Bốn người lặng im nhìn bà lão khom lưng chống gậy, chầm chậm, rồi xa dần.

Bíp.

Hoằng Khoan bấm còi đánh thức mọi người, ra hiệu: Về!

Hết cách, ở lại chỉ tổ phí thời gian, đành đánh tiếng với Sở Nghiên phân chia người túc trực ở đây vậy.

***

“Hoài Nam, em về rồi.”

“Ơi…”

Lục Hoài Nam trong bếp ngó đầu ra nhìn, gương mặt anh đổi sắc khi có sự xuất hiện của một vị khách.

“Chào anh hai.” Lục Thanh Viên tươi cười rạng rỡ.

Hiếm khi thấy anh mình vào bếp, giờ sắp được ké tay nghề của anh hai, cô út không giấu nổi vui mừng.

“Sao em lại ở đây?”

Châu Thanh lên tiếng giải thích: “Thanh Viên vừa cùng bọn em về, trời tối nên gọi con bé qua nhà mình ăn chung cho vui.”

Có vui đâu?

Lục Hoài Nam đến bên ôm Châu Thanh vào lòng, dịu dàng xoa đầu cô: “Mệt không?”

Lục Thanh Viên đứng một bên trầm trồ ngưỡng mộ, thì ra ai yêu vào đều sẽ đổi tính, anh hai cũng không ngoại lệ. Cô tự mình cổ vũ, cố lên, khi tích đủ dũng khí đi gặp bạn trai, cô cũng được anh ấy yêu chiều như thế. Đến lúc đó, không cần phải ganh tị với chị dâu nữa.

Châu Thanh áp mặt vào ngực anh, gật gật. Cảm giác này, thích thật.

“Tắm rửa rồi mình ăn cơm.”

Cô còn muốn ôm một chút nữa, nhưng cô út còn ở đây, không hay cho lắm.

“Ừm.”

“Thanh Viên, em ngồi đi, chị đi tắm chút. Tự nhiên nha.”

Cô út dạ dạ vâng vâng rồi đi xung quanh nhìn ngắm ngôi nhà. Bên trong phủ sơn trắng chủ đạo, ban công trồng cây xanh, vừa sáng sủa lại thoáng mát.

Lục Hoài Nam nghe tiếng nước chảy, chắc chắn cô nhóc đã đi tắm, anh nhìn sang cô út đang ‘lảng vảng’ quanh nhà.

“Ăn xong thì gọi Hoài Quân sang đón.”

Thanh Viên ngớ người: “Anh hai, anh đuổi em à?”

“Biết thì tốt”

“Em mách ba cho anh xem.”

Lục Hoài Nam lạnh nhạt đáp lại: “Tùy em.”

Mách ai cũng được, đừng mách vợ anh là được.

Cô út tức mình nhìn anh trai đang ung dung vào bếp, bức xúc nhưng cũng chẳng làm gì được.