Quyển 2: Khống chế - Chương 5: Tôi và con trai cưng

Cứ tưởng đã không còn vấn đề gì nữa nhưng thực ra suy nghĩ của tôi cũng chỉ là một hồi mộng hão huyền…

Rầm!

Tiếng mở cửa vang lên rất mạnh khiến vị Chủ tịch đang ngồi tại bàn làm việc để giải thích cho tôi cách điền thông tin của mình trên giấy tờ đăng ký thi vượt cấp phải giật mình.

Người nhã nhặn như anh ta hẳn phải đau đầu với những học viên có tính cách bồng bột như Đông Khánh lắm…

- Bé Phong!

Ôi trời ạ, cái biệt danh khiến người ta nổi da gà này, đừng có học theo cái người xấu xa kia chứ…

Khi Bạch Khang vừa ngước lên cũng là lúc tôi nghe được hai giọng nói quen thuộc đang vang dội như thể hiện chủ nhân của nó rất nóng nảy. Còn một giọng nói khác thì ngược lại, rất bình thản như chào hỏi thường nhật:

- Chào anh, Chủ tịch.

Chẳng cần quay lưng lại cũng biết là ai đến.

Kết thúc nét chữ cuối cùng trên trang giấy, tôi thầm cảm thấy may mắn vì họ không đến đúng lúc tôi đặt bút viết, nếu không thì không biết tên của tôi sẽ nguệch ngoạc đến mức độ nào, có khi lại phải tốn thêm giấy để viết lại.

Đừng làm tôi xót những tài nguyên thiên nhiên nữa đi…

Thở dài nhìn chàng trai đang mỉm cười nháy mắt với mình, tôi cam chịu đặt cây bút lên bàn.

Tới có đôi có cặp, thốt cùng lúc cùng lời, nhưng giọng điệu lại mang sắc thái khác nhau. Biệt danh tự đặt và hai ngữ điệu đó, không phải anh trai hờ Đông Khánh với nam phụ phản diện Khải Thành thì tôi đi đầu xuống đất!

Bất lực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai chàng trai với hai biểu cảm khác nhau đang nhìn tôi chằm chằm. Một người thì mây đen vần vũ giăng đầy đầu. Người còn lại thì vẫn cười roi rói như chưa từng có cuộc chia ly.

Mọi chuyện thành ra thế này cũng có phần của anh ta. Anh ta cười như thế thì hẳn là đã hiểu được vấn đề, còn tôi chỉ thuận lý thành chương mà thôi.

V phn anh trai h

Liếc thấy vẻ mặt như thể sắp nổ cơn tam bành đến nơi khiến tôi chẳng thể nhịn được bật ra tiếng thở dài.

Xem ra, việc không được phép đến tìm tôi cho đến khi kết thúc buổi học ngày hôm nay đã khiến anh ta nổi giận nên mới lộ ra vẻ mặt bực tức như thế.

Li phi nghĩ cách gii quyết vô vàn nghi vn ca người anh trai này ri…

- Chào em, Khánh A1, em là anh trai của Đông Phong, đúng không? Em đến đây xác nhận giúp em trai của mình đi. Nhớ mang một phần giấy tờ anh đã in sẵn trên bàn về đưa cho phụ huynh ký để còn hoàn thành thủ tục chuẩn bị kỳ thi vượt cấp vào ngày mai.

Bạch Khang tháo chiếc kính gọng vàng trên mặt xuống, day day hai bên huyệt Thái dương, mệt mỏi nói.

- Chủ tịch, em của em vượt qua cả bài kiểm tra kết hợp giữa chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc rồi ạ?

Anh trai hờ vừa nghe vậy đã lập tức kinh ngạc thốt lên. Mây đen mịt mù phủ kín trên mặt dần dần tan ra, đôi mắt sáng lấp lánh sải bước đến gần bàn làm việc của Chủ tịch Hội học sinh.

Tôi hiểu vì sao Đông Khánh lo lắng đến thế, đề thi kia đúng là không phải hạng người bình thường có thể làm.

Bạch Khang đan hai tay vào nhau, chống cằm và cười rạng rỡ nói với anh trai hờ:

- Đủ điều kiện tham gia cả kỳ thi dành cho Chủ tịch nữa.

- Gì cơ?

Anh trai hờ kinh ngạc thốt lên rồi hớn hở quay sang nhìn tôi với vẻ mặt vui sướиɠ hết cỡ. Đôi mắt tràn ngập hưng phấn và không ngừng phát sáng lấp lánh như những chùm pháo hoa rực rỡ được bắn vào đêm ba mươi Tết.

c, mình biết anh ta đnh làm gì ri.

Ngay khi chuẩn bị nhấc chân chạy trốn thì anh ta đã nhanh tay nhấc bổng cơ thể tôi lên. Không hề ý thức được niềm vui của mình sẽ khiến người khác khổ sở cỡ nào mà chỉ biết reo hò inh ỏi và xoay tôi vòng vòng:

- Ha ha, em trai của anh là giỏi nhất. Anh vẫn luôn tự hỏi sao em còn nhỏ mà lại thích đọc báo Tài chính, hóa ra là vì vượt trội hơn những người khác rồi!

Lầm to rồi, thực ra tôi nói vậy chỉ là để tìm cơ hội chuồn cho lẹ thôi…

Mà… chóng mặt quá…

Trong lúc đè nén cơn buồn nôn đang cuộn trào trong dạ dày thì Khải Thành đã tiến đến gần anh trai hờ, dịu dàng đỡ tôi từ tay anh ta xuống, khuyên nhủ:

- Ông đang làm em ấy sợ đấy.

- A, xin lỗi em, Phong.

Hừ…

Xin li mà được à, kích đng quá th.

- Được rồi, em không giận anh.

Tôi cố gắng kìm nén cơn nhộn nhạo đến từ dạ dày xuống. Trông thấy vẻ mặt như đã biết mình làm sai của anh trai hờ, tôi thở dài lắc đầu an ủi anh ta rồi nắm lấy tay anh ta đến trước bàn làm việc của Chủ tịch Hội học sinh, kiên quyết nói:

- Chủ tịch Khang, em không định tham gia tranh cử Chủ tịch Hội học sinh. Em chỉ muốn vào Ban Thư ký để học cách quản lý giấy tờ, tích lũy kinh nghiệm nhằm trợ giúp cho việc quản lý công ty của gia tộc sau này thôi ạ.

- Phong, em nói gì thế, cơ hội tranh cử vào Chủ tịch cũng rất hay mà!

Anh trai hờ lo lắng ngồi xuống nhìn tôi, nói tiếp:

- Anh đã nói rồi, cho dù em muốn làm gì, tất cả mọi người đều ủng hộ em.

Không phi lo không ai ng h tôi mà là tôi lo cho cái thân tôi đây này!

Nếu không phải Chủ tịch nói, chỉ có thể giữ bí mật với toàn trường, nhưng không thể giữ bí mật với gia đình thì tôi đã không phải chết lặng trước tình cảnh này rồi.

- Em biết mọi người đều ủng hộ em, nhưng em không muốn mình trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hơn nữa, em còn nhỏ tuổi quá.

Cho xin đi người ơi, người ngại giao tiếp như tôi rt khó hòa đồng, khó biu l cm xúc và không thích chn đông người nên đng đ ngh tôi làm my công vic được người khác vây quanh như thế, s lm!

Ngay từ đầu, tôi cũng đã không có ý định chiếm sân diễn của nam chính Hoài Nam và nam phụ phản diện Khải Thành. Xét trên vai trò của mình, tôi cảm thấy mình chỉ cần có chút đất diễn trong các cảnh quan trọng và giành được một chút cảm tình từ mấy đứa con đẻ là đủ rồi. Mong muốn của tôi không phải là phá hỏng cốt truyện mà là biết rõ quy trình để có thể điều chỉnh hành động cho phù hợp.

Tôi sợ bản thân mình can thiệp quá sâu sẽ dẫn đến những chuyển biến không thể kiểm soát được.

- Theo ý em.

Nghe lời tôi nói, Đông Khánh gật đầu không còn bám sát vấn đề nữa, còn Bạch Khang thì nhìn tôi chăm chú. Tôi đoán, có vẻ như anh ta lại bắt đầu đắm chìm trong những phân tích về lời nói và con người của tôi.

Người có kiến thức và tinh tế thường hay suy nghĩ về lời nói của người khác đến mức độ nào?

Khi ở với anh ta được vài tiếng, tôi đã nắm được phần nào tính tình và cách làm việc của anh ta. Chủ tịch Hội học sinh Bạch Khang, con trai của Chủ tịch Tập đoàn dầu khí nhà họ Bạch, tính cách dịu dàng, dễ mến, lời nói lúc nào cũng uyển chuyển, ấm áp. Khi vui thì cười tủm tỉm trông rất bí ẩn, khi cười híp mắt là đang tính kế, khi bật cười là cảm thấy thú vị và… anh ta là mẫu người sát gái thật sự.

Khuôn mặt ẩn tình, đôi mắt đào hoa, nụ cười thường trực ấm áp lại dễ gần. Mỗi lần có đôi ba học sinh nữ đi lướt qua mà thấy được anh ta là ngay lập tức cúi mình chào hỏi, rời đi rồi còn không ngớt lời khen phong thái và dáng vẻ của anh ta.

Chưa kể khí chất lại càng ở một đẳng cấp khác.

Bẩm sinh có khuôn mặt đẹp, còn là Chủ tịch Hội học sinh của một ngôi trường dạy dỗ hội nhà giàu, gia thế khủng, cũng là một người tài năng không chê vào đâu được. Hơn nữa, anh ta còn đứng đầu trong hiệp hội không phân biệt chủng - tộc, vùng - miền và giàu - nghèo nên lại càng được những học viên đang được nhận trợ cấp trong học viện tin yêu, ủng hộ. Cứ thế này thì bảo sao không trở thành nam vương của cả trường được đây.

- Em chỉ muốn vào Ban Thư ký? Vậy cũng tốt!

Im lặng hồi lâu, Bạch Khang cười khẽ, quay sang nói với Khải Thành:

- Trong tương lai, cậu nhóc này có thể sẽ trở thành người dưới trướng em, nhớ chăm sóc cẩn thận.

Khải Thành mỉm cười tủm tỉm đáp lại anh ta:

- Em sẽ cố gắng hết sức để gìn giữ mầm non quý báu này.

Lặng thinh nhìn dáng vẻ tươi cười lóe mù mắt người khác của hai kẻ ở phía đối diện, tôi chợt nhận ra cả hai đều có một điểm chung duy nhất.

Đó là đu gi di như nhau!

Mấy gã tham gia kinh doanh hay tiếp xúc với nhiều người đều như vậy cả. Hiếm thấy ai thật lòng thật dạ với người khác lắm nên tôi không cảm thấy việc này có gì phải xoi mói. Việc đào tim đào phổi cho người khác đôi khi lại trở thành mỏ vàng để người ta khai thác và lợi dụng. Hiểu rõ những điều này, con người sẽ càng thận trọng trong cách ứng xử và xây dựng một chiếc mặt nạ thật chắc chắn để che giấu suy nghĩ thật của mình.

Đó mới là những kẻ sẽ làm nên nghiệp lớn.

Nhân vật có trí tuệ một chút, có tính toán một chút đều chứng tỏ một tay bút mới đã tạo ra họ như tôi đang rất có triển vọng đấy, không phải sao?

Giờ phút này, tâm trạng của tôi chẳng hề buồn chút nào trước những hành động ngầm thể hiện bản thân thâm tàng bất lộ của các nhân vật dưới ngòi bút của mình, mà chỉ có cảm giác thành tựu khi đã tạo ra những con người sinh động, có hồn và linh hoạt đến nhường này.

Còn gì vui sướng hơn khi tt thy nhng gì trước mắt đều mang mt phn du n riêng ch thuc v người cha đ này cơ ch?

Đt nhiên li thy cm đng quá…

Những pha hành động dứt khoát, có cân nhắc trước sau của các nhân vật ở đây rất khớp với phong thái và suy nghĩ của tôi. Càng nhìn họ thì tôi lại càng cảm thấy rất tự hào vì ít ra, tôi đã tạo ra những đứa trẻ sạch sẽ, hiểu biết và kín đáo chứ không phải đẻ ra mấy gã bệnh hoạn chỉ với ngòi bút non choẹt của mình.

- Thôi, chúng ta về, cứ kệ hai người họ cười thỏa thích cho đến sang năm đi.

Anh trai hờ nhún vai thốt ra mấy lời thấm thía, một tay với lấy giấy xác nhận cần phụ huynh ký được đặt ở trên bàn, tay kia dắt tôi rời khỏi văn phòng Hội học sinh. Trước khi đi còn ngó lại nói:

- Chủ tịch Khang, Thành Bách Hóa, tôi đi trước nhé, nói chuyện xong thì tìm tôi ở căng tin trường há?

- Đi trước đi.

Khải Thành đáp lời.

Tôi đã nán lại văn phòng Hội học sinh đến mức chán chê rồi nên cũng ngoan ngoãn đi theo anh trai hờ tới căn tin của trường.

Ánh chiều tà hắt lên bức tường trắng của hành lang yên tĩnh từ khung cửa sổ lớn, cái bóng của tôi và Đông Khánh song song chảy dài trên đất. Loáng thoáng lại nghe được tiếng bước chân vang vọng của cả hai chúng tôi.

Niềm vui vừa rồi dường như vẫn chưa biến mất trong tâm trí Đông Khánh nên trên mặt anh ta vẫn còn tươi cười chưa dứt. Ấy thế mà không biết đang nghĩ đến điều gì, nụ cười trên mặt Đông Khánh phụt tắt. Anh ta vừa nắm tay tôi vừa trầm ngâm suy tư rồi chợt cất lời:

- Em…

Hử?

Đang lúc anh ta cất tiếng nói thì bỗng xuất hiện một đội ngũ có cả nam lẫn nữ khoảng bốn đến năm người đang đi đến ở hành lang dài phía đối diện.

Dường như cảm thấy những lời mình định thốt ra không thích hợp vào thời điểm đang có người nên Đông Khánh ngừng nói chuyện. Anh ta bình tĩnh nắm tay tôi, đi tiếp cho đến khi thấy rõ những học viên đang đến gần là ai.

Anh ta đang suy nghĩ đến chuyn tôi đt nhiên mun thi vượt cấp chăng?

Thầm thở dài trong lòng và quan sát nhóm người đang đến gần chúng tôi.

Nhóm học sinh kia mặc đồng phục của Học viện Hưng Vương, nhưng trên cánh tay trái lại đeo dải ruy băng màu đỏ.

HĐi Tun tra ca trường?

Ruy băng to bằng bàn tay kia hẳn là có một ngôi sao màu trắng với hình mặt cười ở giữa. Con số màu vàng được viết giống như số bình phương ở trên để mọi người trong trường hiểu Đội Tuần tra ngày hôm nay thuộc khối nào.

Mẫu băng đô này được sinh ra một cách ngẫu hứng và được tôi thêm vào cho có nhiều màu sắc mà thôi. Không ngờ, nó lại nổi bật trên nền áo khoác đen được thiết kế cách điệu đến thế, nhìn có vẻ cũng rất oai phong đấy chứ?

Nghĩ lại thì giờ đã vào chiều muộn nên hẳn là đội tuần tra đã rà soát xung quanh trường và đang quay về báo cáo lại với Chủ tịch.

Giả bộ sợ hãi đứng núp sau lưng anh trai hờ, tôi chỉ hé một con mắt nhìn nhóm người đang tới gần. Họ dừng lại trước mặt hai anh em tôi với khoảng cách tầm mười bước chân. Một thiếu niên trẻ tóc đen cầm trên tay một tập tài liệu bước ra từ trong nhóm người. Anh ta cong môi cười khẽ, bình tĩnh đến gần hai anh em chúng tôi.

- Cậu đến đón em trai à?

Anh ta vừa hỏi vừa cúi xuống nhìn tôi, tò mò hỏi:

- Vậy đây hẳn là đứa em trai đặc biệt của nhà cậu rồi nhỉ?

Con trai cưng?

Đôi mắt sâu thẳm này, mái tóc đen được vén ra sau để lộ ra khuôn mặt có chút lạnh lùng nhưng đã được rèn luyện để trở nên thân thiện và dễ gần hơn ấy…

Đúng là con trai cưng ca tôi, không th lch đi đâu được hết! C Hc vin Hưng Vương ch có mi con trai tôi là thích tóc vut keo các th thôi!

Con trai cưng vi mái tóc được chn chu và nhà bán ph ca tôi…

Cui cùng, cha cũng được gp con rồi…

Lòng mừng như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ biểu cảm rụt rè, tôi lễ phép nói:

- Xin chào ạ.

Nam chính Hoài Nam dưới ngòi bút của tôi có đôi mắt đen lạnh lùng nhưng rất nhanh đã bị anh ta che đi bằng nụ cười híp mắt. Thân hình thon dài hơi cúi xuống nhìn người đang núp sau lưng anh trai hờ là tôi. Chỉ có mỗi dáng vẻ nghiền ngẫm thôi mà cũng thu hút đến thế.

Con trai cưng ca mình cũng đp tuyt vi không sao t xiết luôn!

Xuất sắc!

Thời khắc ấy, tôi đã không nghĩ mình sẽ được gặp đứa con đẻ thứ hai nhanh đến vậy…

Trong mt ngày, gp được c nam chính ln n chính…

Xem ra, việc khối mười năm nay có tới hai người tham gia tranh cử Chủ tịch Hội học sinh nên được chỉ định đi tuần ngay ngày đầu tiên vào năm học mới là chuyện khó mà tránh khỏi.

Vi tình hình này thì chng t sp có biến lớn ri đây…