Quyển 1: Gặp gỡ - Chương 8: Tôi và cuốn tiểu thuyết học đường: "Yêu Em Đến Phát Điên" (2)

Tuy rằng văn không hay, chữ không tốt, nhưng trình độ mặn mòi và tấu hài chỉ có ở tôi mới chính là chất xúc tác khiến tác phẩm dễ dàng đi vào lòng người nhất. Truyện của tôi có người theo dõi cũng là nhờ vào điều này.

Với những thông tin mà tôi thu thập được thì chó là một loài vật thân thiện, được con người nuôi để giữ nhà, giữ cửa, để cưng nựng và chiều chuộng. Nhưng dù chúng nó có thân thiện đến mấy thì vẫn có cảm xúc, vẫn có thể “tc nước v bnhư bao loài động vật khác.

Một con người vui tính sẽ coi việc chọc chó là niềm vui mỗi ngày. Nhưng một con người có chủ đích đi chọc chó đến nỗi khiến nó điên lên và đuổi chạy thục mạng chính là một đứa nham hiểm nhất.

N chính Vi Yến ca tôi là mt người như vy!

Nói chính xác hơn thì đây là mối hận thù được nảy sinh trong lúc vô tình. Được biết, vào khoảng thời gian này, nữ chính Vi Yến thường xuyên nhường nhịn người khác để kiếm tiền nên cô ấy đã trút bỏ nỗi uất ức vào con chó luôn sủa inh ỏi mỗi khi cô đi ngang qua cửa nhà nó.

Cả hai ch là ăn miếng tr miếng mà thôi, chng có gì l. Nhưng đi vi con chó đã b xích li, miếng “mi” đã li dng nó qu thc không ngon chút nào.

Những ngày tháng nữ chính Vi Yến chọc chó đã giúp cô ấy tích đủ “ch s phn nộ” của con chó săn dữ dằn và cũng chính ngày hôm ấy, tức là ngày mà nữ chính Vi Yến chuẩn bị cho cuộc nổi loạn để cứu người, con chó mà cô bé chọc giận đã phát huy tác dụng. Cô bé chỉ cần một chất xúc tác nhỏ cũng đã đủ để con chó săn kia bám riết không tha đến độ cả làng, cả xóm ra can ngăn cũng không thể cứu vãn nổi.

Ti sao li phi đi chc chó và khiến tt c mi người đu biết đến?

Là bi vì người càng đông, càng hn lon, cu người s càng d dàng.

Thế là, nữ chính Vi Yến chạy một mạch trên con đường dài, băng qua khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ, gân cổ gào thét ầm ĩ, khiến tất cả mọi người ở vùng thôn quê hẻo lánh chú ý và ghé đầu nhìn ra. Có một vài cô chú tốt bụng còn đuổi theo cô ấy và con chó để ngăn nó không làm cô ấy bị thương, nhưng họ lại không thể nào bắt kịp hai “vn đng viên” vẫn chưa từng được nhận huy chương ấy.

Nữ chính Vi Yến là một cô bé rất thông minh và lanh lợi. Cô ấy lợi dụng đoàn người đang đuổi theo đằng sau, tăng tốc chạy thục mạng mà xông thẳng vào nhà của kẻ đang giam giữ nam phụ phản diện Khải Thành, thành công vác anh ta lên vai và lao ra ngoài đường.

Đây chính là lc tay phi thường trong truyn thuyết!

Và điều đó đã được nữ chính thực hành thành công vì phải đi bốc vác thuê cho vài chuyến xe tải chở lúa gạo, nhờ đó mà cô ấy không chỉ được rèn luyện sức bền mà còn được trả một mức lương rất hậu hĩnh.

Lúc gã bắt cóc thấy cô ấy lao đến cùng với con chó thì rất hoảng hốt, ba chân bốn cẳng muốn ôm theo “bát cơm” chạy ra ngoài. Nhưng ai ngờ, nữ chính Vi Yến còn nhanh nhẹn hơn cả gã, đôi chân thoăn thoắt chạy ào vào nhà khiến cả căn nhà vốn lụp xụp lại thêm cả tiếng chó sủa loạn xạ rối tung cả lên. Cả xóm cũng cùng lúc chạy đến để ngó xem cô bé có làm sao không.

Vì có tật giật mình nên khi thấy đông người tụ tập, gã bắt cóc lo sợ lùi lại về sau, tay chân run lẩy bẩy móc điện thoại ra và gọi cho gã cầm đầu để nghe chỉ thị.

Nữ chính Vi Yến lợi dụng lúc gã đang rối trí, ôm theo nam phụ phản diện Khải Thành đang hoa mắt chóng mặt, công khai chạy như bay ra ngoài đường trước con mắt của hàng chục người dân.

Tình hình lúc đó thc sự vô cùng đc sc.

Nếu ai khá giả một chút, rút điện thoại ra quay lại chắc cũng đủ leo lên “Bng xếp hng tìm kiếm trên mng” hoặc được lên kênh “Nhng trò đùa ngu nht thế k. Vậy nên mới nói, chọc chó không tốt chút nào, bởi sẽ có một ngày bạn vì chọc chó mà bị nó cắn chết tươi.

Mà thôi tôi thấy mình khuyên có hơi thừa, cho dù có gắn cảnh báo dưới chương truyện thì cũng chẳng mấy ai nghe…

Vì nó mang tm gii trí ri!

Khoảnh khắc nam phụ phản diện Khải Thành thoát thân khỏi hiểm cảnh nhờ cô bé nọ, anh ta đã tìm cách gọi điện về nhà. Đợi đến khi người nhà đến đón, Khải Thành cũng tiện thể mang theo cô bé nghèo đi cùng để tránh liên lụy ân nhân. Thời khắc Khải Thành quay về nhà đã là cột mốc thay đổi số phận nghèo rớt mồng tơi của nữ chính Vi Yến. Anh ta không những giúp cô bé có được một công việc lương cao, được đi học, mà còn gửi thư, tiền cũng như để lại lời nhắn cho cha cô bé và nói với ông ta rằng, cô bé đã được tuyển vào dinh thự nhà họ Khải để trở thành nhân viên giúp việc.

Nhà họ Khải là một thế gia tài phiệt giàu có, nuôi thêm một miệng ăn cũng chẳng thấm vào đâu, mà đây còn là người đã cứu con cháu đích tôn của nhà họ nên họ đối xử với Vi Yến cũng không tệ.

Sự vụ tràn ngập âm mưu liên quan đến vụ bắt cóc này phải kể từ hai năm trước, mẹ của Khải Thành qua đời đột ngột vì một căn bệnh hiểm nghèo. Một năm sau, cha của anh ta đi thêm bước nữa, cưới một người phụ nữ trẻ đẹp về làm vợ. Thêm một năm nữa trôi qua, người phụ nữ kia mang thai. Ngày người mẹ ghẻ đi siêu âm ra là con trai thì bi kịch cũng ập đến với Khải Thành. Người mẹ ghẻ đã làm ngơ trước cuộc điện thoại báo anh ta bị bắt cóc vì bà ta đang nuôi âm mưu thâm độc, lấn chiếm khối tài sản kếch xù của nhà họ Khải.

Người cha vẫn luôn làm việc bên nước ngoài phải đến tận hai ngày sau mới nhận được tin báo về vụ việc. Khi nghe báo đài đưa tin và người dưới trướng điều tra trong hai ngày qua, người đứng đầu Tập đoàn nhà họ Khải đã ngay lập tức quay trở về nước để khởi động một cuộc tìm kiếm quy mô lớn với phạm vi cả nước. Tiền bạc đổ ra ào ào để điều tra thông tin nhưng vẫn không thể tìm được đứa con trai bị bắt cóc. Năm ngày sau, tưởng chừng như mọi thứ đã rơi vào vô vọng thì nhà họ Khải lại nhận được một cuộc điện thoại với đầu mã ở tận vùng thôn quê hẻo lánh. Đó là cuộc điện thoại của Khải Thành khi được Vi Yến cứu thoát. Anh ta đã tìm được cách liên lạc với gia đình bằng việc nhờ Vi Yến dìu đến nhà trưởng thôn.

Người cha vẫn luôn bận rộn vừa nghe được những câu thều thào yếu ớt của con trai thì mới chợt nhận ra, bản thân đã quá chăm chú vào công việc mà lơ là, bỏ mặc đứa con đẻ của chính mình.

Người đàn ông vẫn đau đáu nỗi đau mất vợ ấy vẫn luôn tự cho, mình là người phải gánh chịu nhiều mất mát nhất đã sực tỉnh và hiểu được, người đau khổ nhất không chỉ có mình ông ta mà còn cả đứa con trai ruột thịt của ông ta nữa. Mọi chuyện đang xảy ra trước mắt đây là do chính ông ta vô tâm, vô trách nhiệm, để rồi khi vỡ lẽ, khi đứa con trai của ông ta gặp nguy hiểm thì ông ta mới nhận ra tất thảy những sai lầm của mình.

Tiền bạc dù có nhiều đến mấy cũng không thể cứu người chết sống lại.

Trước giờ, nhân vật phụ Khải Anh vẫn cứ nghĩ là tiền có thể giải quyết được mọi thứ, nhưng vào những lúc này đây, nó chẳng có tác dụng gì cả và ông ta lại trở nên bất lực đến thế. Cảm giác lực bất tòng tâm như ngày vợ mất xâm chiếm cõi lòng khiến ông ta rất khó chịu. Nó giống như một con dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim làm ông ta tỉnh ngộ.

Không ai được phép đng đến máu m rut thịt nhà tôi!

Suy nghĩ ấy đã thể hiện rõ quyết tâm và thôi thúc Khải Anh thực hiện việc cần phải làm của một người cha nên lúc này, ông ta đã lập tức lên trực thăng và điều động những phương tiện tiên tiến lẫn đội ngũ cứu hộ giỏi nhất, nhanh chóng đến địa chỉ mà Khải Thành báo lại. Chưa đầy một ngày sau, cha của nam phụ phản diện Khải Thành đã bay đến nơi. Không chỉ vậy, ông ta còn chấp nhận nuôi thêm một đứa trẻ đã cứu con trai của mình.