Chương 2: Lên đường

“Đúng là đồ nghèo kiết xác.” Yonce khinh miệt một tiếng.

Mặt mũi Otis đỏ bừng, cậu ta cúi thấp đầu không nói chuyện.

“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa…” Phelan lên tiếng hòa giải, anh nói tiếp: “Bây giờ tôi thấy thế này, điện thoại chúng ta đều hết pin, quay về thì chưa chắc đã đủ xăng, vậy thì vào núi, lấy được tư liệu làm đồ án rồi chúng ta về sau cho tiết kiệm thời gian, mọi người thấy thế nào?”

Không biết Yonce nghĩ gì mà lại bỗng nhiên nói một câu: “Hình như điện thoại Annabella còn pin đấy.”

Nghe vậy, Cenci lập tức hoài nghi hỏi lại: “Sao anh biết điện thoại cô ta còn pin?”

Anh ta đưa tay xoa đầu cô ta, lại nói: “Em yêu à, đừng nói em nghi ngờ anh với cô ta có gì đấy nhé. Thề với Chúa anh chỉ yêu mình em, chỉ là chiều qua anh tình cờ nhìn thấy sạc dự phòng trong túi của cô ta nên đoán vậy thôi.”

“Thật sao?” Cenci vẫn nghi ngờ.

“Tất nhiên rồi em yêu.” Yonce hôn nhẹ lên trán cô ta, cưng nhiều nói.

Đám người nhìn bộ dạng tình tứ ngọt ngào của hai người thì bĩu môi khinh thường, làm như mình bọn họ có người yêu vậy.

Phelan cười cười nhìn Yonce một cách đầy ẩn ý, Yonce cũng thoải mái đáp trả ánh mắt ấy. Cuối cùng vẫn là Phelan thua trước, anh khụ một tiếng đi tới gõ gõ lều của Annabella. Rất lâu sau đó mới thấy cô bước ra, ánh mắt mơ màng rõ ràng là vừa mới ngủ dậy.

Thú thực mà nói Annabella rất đẹp, cô là con lai giữa hai dòng máu Á Âu, vẻ dịu dàng thướt tha của Châu Á hòa quyện với sự kiêu sa lộng lẫy của Châu Âu tạo nên một Annabella tuyệt mỹ. Nhan sắc đó đủ để bất kỳ chàng trai nào cũng say đắm.

Nhận thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, Cenci bĩu môi nói thầm: “Đúng là hồ ly tinh!”

“Điện thoại à?” Annabella nghe Phelan hỏi điện thoại thì quay người bước vào lều lẩm bẩm: “Hình như tớ để nó… Đây rồi!”

Cô cầm điện thoại bước ra ngoài, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô nâng điện thoại lên lắc đầu nói: “Không có sóng.”

Phelan cầm điện thoại xem thử, quả nhiên không bắt được sóng, cho nên con đường gọi cứu hộ là không thể nào.

Annabella nhanh chóng phát hiện rằng sắc mặt mọi người nặng nề cho nên không khỏi lo lắng hỏi.

Nhìn bộ dạng ngây thơ ấy của Annabella, Cenci càng thêm chán ghét, cô ả đi tới bên cạnh Donna ghé vào tai cô nói: “Con nhỏ ấy đúng là đáng ghét thật, suốt ngày bày ra bộ dạng ngây thơ để lừa gạt người khác.”

Donna nghiêng đầu cách xa Cenci một chút, cô ghét bỏ nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, đứng gần như vậy làm gì?”

Cenci: “…”

Phía bên kia, Phelan đã mồm năm miệng mười kể cho Annabella chuyện đang xảy ra cùng hoàn cảnh của bọn họ hiện tại.

Annabella nghe xong thì lập tức nói: “Vậy đi vào sâu trong núi, tớ biết trong núi có một nhà trọ, chúng ta có thể ở đấy tá túc. Có lẽ trong đó có đường dây điện thoại cố định có thể liên lạc được với bên ngoài.”

Phelan vui mừng: “Thật sao?”

Cô gật đầu nói tiếp: “Hồi nhỏ tớ đã từng theo gia đình tới đây rồi, nếu như không có gì thay đổi thì nhà trọ đó chỉ cách chúng ta chừng 2km thôi, có thể đi bộ được.”

“Mọi người thấy sao?” Phelan quay đầu hỏi ý kiến mọi người, thật ra anh thấy ý kiến của cô là tuyệt nhất, tuyết không biết khi nào mới ngừng, bọn họ cũng rất ít lương thực dự trữ, nếu bị mắc kẹt trên đường trở về thì đúng là không ổn chút nào.

Otis và Dai đều gật đầu tán thành, ngay cả Donna cũng gật đầu nói: “Tớ đồng ý.”

Trong đám người chỉ còn mình Yonce và Cenci vẫn chưa nói gì. Phelan đưa mắt nhìn Yonce, anh ta nhún vai nói: “Vậy theo mọi người.”

Đám người lại đưa mắt nhìn Cenci, Cenci muốn phản bác lại ý kiến của Annabella nhưng nề hà ánh mắt của đám người, cho nên đành phải gật đầu một cái.

Phelan lập tức nở nụ cười nói: “Mọi người thu lều, kiểm tra lại đồ đạc cần đem theo, nhân lúc tuyết rơi chưa dày chúng ta lên đường.”

Mọi người đều không phản đối, chỉ nhìn qua thôi cũng có thể thấy được Phelan khá được mọi người tin tưởng, hầu như những lời anh nói ra mọi người đều không phản đối. Chuyến đi tới vùng núi Outsor Hill để lấy tư liệu làm đồ án của bọn họ cũng là do anh đề xuất. Cũng bởi thế cho nên Phelan cảm thấy bản thân mình phải có trách nhiệm trong chuyến đi này.

Chuyện bị kẹt ở đây vốn là ngoài ý muốn, cho nên lúc đi bọn họ cũng không chuẩn bị nhiều đồ, chỉ có một ít thức ăn, đồ khô cùng một ít nước uống. Mọi thứ gói gọn trong một balo chuyên dụng. Trong đám người, Otis thì nhỏ nhắn mảnh khảnh, Yonce là thiếu gia nhà giàu vốn không quen chuyện nặng nhọc, Phelan thì bận đi trước dò đường với quan tâm tới mọi người, cho nên hiển nhiên việc khiêng vác đồ rơi lên người Dai.

Annabella cùng Phelan đi trước dẫn đầu, tiếp đó là Yonce và Cenci, tiếp nữa là Otis cùng Donna, cuối cùng mới là Dai.

Trong đoàn người này, đa phần đều là thiếu gia tiểu thư sống trong sung sướиɠ từ nhỏ, nào đã quen với việc leo núi đi đường, cho nên mới đi được nửa đường, Cenci đã không chịu được mở miệng oán than:

“Rốt cuộc đã đến nơi hay chưa? Tôi mệt lắm rồi, không đi nổi nữa.”