Chương 18: Ở chỗ của tôi, không có bữa trưa nào miễn phí

Editor: L’espoir

*

Thẩm Chi sửng sốt, bị mấy bộ quần áo của người đàn ông phủ lên đầu.

Giọng nói của Vu Ngật cứng rắn xuyên qua lớp vải mỏng: “Mặc vào. Tôi dẫn em đi.”

Vừa dứt lời, Thẩm Chi chỉ cảm thấy bên cạnh giường nhẹ đi, chỗ tủ quần áo truyền đến mấy tiếng lục lọi nhỏ vụn, hiển nhiên là đối phương cũng đang thay quần áo.

Vết sẹo bỏng trên eo bụng của người đàn ông giống như là một bí mật được cố tình che giấu, điều này khuyến khích động tác thay quần áo của Thẩm Chi nhanh hơn. Cho đến khi cái đầu rối bù chui ra khỏi cổ áo rộng rãi— Vu Ngật đã thay xong đồ lao động cùng màu, đút một tay vào túi, nhướng mày nhìn cô.

Tiếng thét thảm thiết như đòi mạng ngoài cửa sổ vang lên như hết tiếng này đến tiếng khác, người bị âm thanh đánh thức không chỉ có hai người họ, mà cả lính đánh thuê ở các tầng khác cũng vậy.

Tiếng giày quân đội nặng nề không ngừng giẫm lên nền bê tông cốt thép khiến vỏ não của Thẩm Chi đau nhức, chủ động vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ áo, ngoan ngoãn đi theo phía sau Vu Ngật.

Bọn họ luôn giữ khoảng cách năm mét với lính đánh thuê, sử dụng bóng tối và chướng ngại vật để che giấu sự tồn tại của mình.

Ở phía bên kia, một góc bên trong nhà máy.

Mấy tên lính đánh thuê cầm đèn pin sáng chói mắng chửi tục tĩu, ăn ý chiếu ánh sáng đèn vào con voi nhỏ trong l*иg sắt, nó sợ hãi cuộn tròn cái vòi thô ngắn của mình, vùi cái đầu to lớn vào trong góc.

Tên cầm đầu mang vẻ mặt hung dữ, trên mặt mang theo sự tức giận bị đánh thức, nhấc chân lên đạp vào l*иg sắt.

Mỗi một lần đạp, Thẩm Chi đang núp ở chỗ tối sẽ nhéo cánh tay của Vu Ngật, bất giác dùng nhiều lực hơn.

“Muốn tôi cứu nó không?”

Cô gái gật đầu.

“Ở chỗ tôi, không có bữa trưa nào miễn phí.” Con ngươi đen nhánh của người đàn ông khóa chặt môi cô, một tay duỗi ra trêu chọc đôi môi đầy đặn kia, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

“Đồng ý, hay là không đồng ý?”

“… Cứu nó đi.”

Nụ cười trong mắt Vu Ngật lan rộng giống như đột nhiên phát hiện ra một quy tắc trò chơi mới, khóe miệng cong lên mơ hồ lộ ra tà ác, xoa xoa mái tóc mềm trên đầu Thẩm Chi: “Chờ tôi ở đây.”

— Không để cô chờ lâu, người đàn ông cố tình thả chậm bước đi, tiếng bước chân giống như đòi mạng, nhắc nhở mấy người đang vây quanh l*иg sắt trút giận.

Một tay nắm lấy bả vai lính đánh thuê cầm đầu đẩy về phía sau, đối phương loạng choạng nằm sấp xuống, trong con ngươi màu nâu phản chiếu khuôn mặt của Vu Ngật.

Hắn đút tay vào túi đứng trước l*иg voi, ngón cái cong lên chỉ vào con voi con còn đang la hét bên trong.

“Đầu này, về sau do tôi kiểm soát.”

Những người khác trầm mặc không lên tiếng, không ai muốn là một con chim đầu đàn bị bắn trước tiên. Chỉ có người nằm sấp dưới đất mới bị coi là mất mặt, hung hăng nhổ nước bọt, chống tay xuống đất nhảy dựng lên: “Mày đừng quên, nếu cấp trên ngủ không ngon, chân đau lên…”

“Nếu có chuyện gì xảy ra, thì tôi gánh.” Vu Ngật lên tiếng cắt ngang.

“Bây giờ, mấy người có thể cút được rồi.”

Người nọ còn muốn nói thêm điều gì nữa, bị bạn đi cùng thúc cùi chỏ vào lưng hắn ta vài cái, hắn ta nuốt lại lời nói bốc đồng, cổ họng kìm nén cơn tức giận: “Mày đừng quên, Trung Quốc có một câu nói gọi là… Vật đổi sao dời.”

Vu Ngật hoàn toàn không để ý tới lời nói gay gắt như gãi ngứa này, đợi đến khi mấy người nọ đi xa rồi, bóng lưng ẩn trong hành lang và biến thành một vài chấm đen nhỏ không thể nhìn thấy rõ ràng, hắn mới chào hỏi một góc áo đang núp ở chỗ tối: “Lại đây.”

Một đôi chim phấn khích dang rộng đôi cánh, phành phạch bay tới gần.

Thẩm Chi nắm chặt lan can, một cái liếc mắt cũng lười chia sẻ cho Vu Ngật— cô nhìn con voi con, đầu nó còn trong l*иg sắt, rồi lại nhìn nửa con voi khổng lồ còn lại sau khi bị chó săn gặm cắn.

Trong miệng con voi trống rỗng còn chưa mọc ngà voi, gào thét thảm thiết với xác chết.

Giống như đang gọi mẹ.

Mũi cô gái chua chát, mà người bên cạnh lại nhắc nhở cô: “Em có thể đặt cho nó một cái tên.”

“Tôi có thể gọi nó là Cites không?”

Viết tắt của ‘Công ước về thương mại quốc tế các loài động vật*’.

*Convention on International Trade in Endangered Species of Wild Fauna and Flora

Vu Ngật trầm mặc vài giây: “Chỉ khi có ba chúng ta, em gọi thế nào cũng được.”

***

L’espoir: Cầu ánh kim!!!