Chương 16: Cháu ngoại

"Đoán không ra cô đã dùng cách gì nhưng..." Nghiên Dĩ Cách từ tốn lau tay từng bước tiến lại gần Bạc Tinh mà phun ra từng chữ bên tai cô: "Đừng cố trèo cao."

Ngữ điệu rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hàn ý, xong cô ta lạnh lùng như chưa có chuyện gì xảy ra xải bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Không nghĩ tới Nghiên Dĩ Cách cao cao tại thượng lại vì Phùng Lai mà ra mặt cảnh cáo cô.

---

Dù không ai đồng tình nhưng bọn họ ngoài mặt đều rất chào đón còn làm một buổi tiệc nhỏ mừng Bạc Tinh gia nhập hội học sinh.

Nói nhỏ cũng không hề nhỏ, họ bao hẳn một phòng bao sang trọng đúng kiểu ăn chơi quý tộc.

Cô làm sao lại không hiểu ngụ ý sâu sắc mà bọn họ muốn cho cô thấy chính là Bạc Tinh cô không cùng đẳng cấp với họ, nhưng mục tiêu còn chưa đạt được thì chuyện vặt vảnh như này không đáng để cô bận tâm.

May thay buổi tiệc diễn ra khá suôn sẻ, Bạc Tinh được mời uống vài ly nên cũng ngà ngà say.

Phùng Lai lái xe đến, tử tế mở cửa ghế lái phụ hướng về phía cô bảo cô đã say muốn đưa cô về.

Người người có mặt đều nghe ra tư vị bất thường đánh mắt nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.

Bạc Tinh cũng chẳng để ý, bỏ qua ánh mắt sắc lẹm của Nghiên Dĩ Cách mà vào trong xe:

"Cảm ơn hội trưởng."

---

Xe chạy không nhanh, gió đêm thoáng đảng như muốn thổi sạch hơi men trên người cô, Phùng Lai và cô đều không ai nói câu nào...

"Anh không thắc mắc à?" Bạc Tinh mở lời trước phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.

"Có thì em sẽ trả lời sao?"

"Có thể."

"Nếu nói tôi thắc mắc em lấy tin tức đó ở đâu thì tôi lại tò mò thân phận của em."

Lại lần nữa rơi vào im lặng...

"Tôi là trộm đấy." Suy nghĩ một hồi Bạc Tinh mới nghiêm túc trả lơi.

Anh còn nghĩ mình nghe nhầm nên nhìn cô vài lần.

"Liêu gia trứ danh, không ai dám động đến, kể cả có thị phi cũng sẽ bị dập tắt không quá nửa nén nhang, nhưng chuyện đại thiếu gia sau lưng vị hôn thê còn có nhân tình bên ngoài, tin này không những không biến mất mà còn khiến cổ phiếu Liêu thị mất giá trong thời gian dài thì đây là lần đâu tiên." Cặp mắt trong trẻo tinh ranh đảo một vòng: "Nếu không phải trộm đột ngập vào thì làm sao biết được chứ."

Tiếng phanh xe vang lên trên đại lộ vắng người, Phùng Lai quay sang nhìn cô với vẻ mặt đề phòng...

"Ha ha ha... em đùa đấy."

Anh ta thở phào một hơi: "Anh còn tưởng là thật." Nếu thật là trộm thì anh cũng công nhận.

Có điều gì đó đang dần thay đổi mà chính bản thân Phùng Lai cũng không hề hay biết, rằng tên trộm xảo quyệt kia đã từng chút xâm nhập vào tim hắn.

Phùng Lai nhận ra con đường có chút quen thuộc, đến khi xe dừng hẳn trước cánh cổng to lớn kia thì cũng đã biết đây là đâu, nhưng anh ta không hiểu...

"Không nghĩ tới tôi và anh có thể nói chuyện thoải mái như vậy." Bạc Tinh cảm khái trong lòng: "Thế nên tôi có một món quà cho người bạn mới."

Phùng Lai một mặt chờ mong...

"Liêu Đống ,tôi là cháu ngoại của ông ấy."