Chương 14: Giao dịch

Một cuộc săn bắn không vui kết thúc, Kinh Hạ là người cuối cùng trở về.

Trong phòng khách, Ôn Vãn Vãn vẫn còn đang hoảng hốt vì vừa trải qua vụ ám sát. Mãi đến khi nhìn thấy Kinh Hạ trở về, trong đôi mắt trống rỗng của cô ấy mới hiện lên chút tức giận, nhìn cô chằm chằm nhưng không lên tiếng.

Kinh Hạ bước tới, đẩy vòng vây người xem ra thì thấy một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc phơ đang khám vết thương cho cô ấy, chắc là bác sĩ gia đình của Hoắc Sở Trầm.

"Bị sao vậy?" Kinh Hạ ngồi xổm xuống hỏi, thấy ông ấy hơi sửng sốt thì nói thêm: "Tôi là vệ sĩ của cô Ôn."

Người trước mặt lập tức lộ ra nét mặt hiểu rõ, ngay sau đó chỉ vào mắt cá chân đang sưng tấy của Ôn Vãn Vãn, trả lời: "Không bị gãy xương, chỉ chấn thương phần mềm, chắc do lúc nhảy xuống từ trên cao không cẩn thận nên bị trẹo, không phải vấn đề lớn lắm."

Kinh Hạ nhíu mày khi nhìn bàn chân sưng to như bánh bao kia.

Giọng nói quái đản, không vui của Ôn Vãn Vãn truyền từ trên xuống, nói với bác sĩ: "Ồ...Thế gãy xương mới là vấn đề lớn sao, bác sĩ của anh Hoắc và trang viên của anh ấy thật thú vị."

Lại giở thói đại tiểu thư, Kinh Hạ cũng không tiện nói gì, chỉ lúng túng nhìn về phía bác sĩ.

May mà bác sĩ cũng không ngại, vẫn vùi đầu xử lý vết thương cho Ôn Vãn Vãn.

"Tại sao lại thành ra thế này?" Kinh Hạ hỏi.

Ôn Vãn Vãn tức giận hất cằm: "Cô hỏi anh ta đi, đã nói với anh ta rằng tôi không nhảy xuống được từ chỗ cao như vậy, còn không chịu nhấc tôi xuống. Anh ta thực sự không phải là người mà Ôn Dịch Hành sai tới gϊếŧ tôi đấy chứ?"

Lúc này, Kinh Hạ mới nhớ đến Vincent.

Cô nhìn theo hướng cằm của Ôn Vãn Vãn, định lên tiếng chất vấn thì bị vết máu đen trước mắt chặn lại.

Vincent đưa lưng về phía bọn họ, áo sơ mi trên người đã cởi ra, để lộ chiếc lưng bầm tím và bả vai cuồn cuộn.

Viên đạn chắc xuyên qua phần lưng, sau khi lấy ra vẫn chưa kịp băng bó, anh ta đang ấn băng gạc vào người để cầm máu.

Ôn Vãn Vãn bị trật chân so với vết thương này chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ...

"Ông Ôn đâu?" Kinh Hạ nhìn xung quanh, phát hiện Ôn Dịch Hành và Hoắc Sở Trầm đều không có ở đây.

"Ông Ôn về Manhattan trước rồi."

Giọng nam lạnh lẽo thanh nhuận, giống như thời tiết tháng ba ở New York, khiến lòng người cũng lạnh hơn một nửa.

Kinh Hạ nhìn sang Ôn Vãn Vãn thì nghe thấy cô ta mỉm cười.

Ôn Dịch Hành không quan tâm tới chuyện cô ta sống hay chết không phải mới ngày một ngày hai. Dù sao thứ ông ta muốn dùng con gái để trao đổi là nguồn tài nguyên ở Bắc Mĩ của Hoắc Sở Trầm.

Trái tim Ôn Vãn Vãn như thắt lại, trào dâng chút xót xa, Kinh Hạ đi đến và ngồi xuống bên cạnh cô ấy , đưa tay nắm lấy hai ngón tay của cô ấy.

*

Hai người nghỉ lại ở trang viên New Jersey một đêm.

Ngày hôm sau, sáng sớm Vito định đưa Ôn Vãn Vãn về Manhattan.

Lúc theo cô ấy xuống lầu, Kinh Hạ mới biết Hoắc Sở Trầm không định bảo cô về theo.

Người đến giúp đỡ chính là bác sĩ tóc bạc ngày hôm qua. Ông ấy nhìn thấy Kinh Hạ thì nở nụ cười ấm áp.

"Cô Kinh." Vẫn là giọng tiếng Trung không quá thành thạo: "Tôi tên Beth, là bác sĩ gia đình của cậu Hoắc. Những lúc không bận rộn tôi sẽ giúp cậu Hoắc chăm sóc nhà cửa ở đây, sau này có bất cứ chuyện gì cô có thể đến tìm tôi."

Kinh Hạ ngạc nhiên quay đầu nhìn Ôn Vãn Vãn đang ngồi dưới bậc thang.

Dường như Vito đã sớm nói cho cô ấy biết quyết định của Hoắc Sở Trầm.

Nét mặt hai người như đang giải quyết công việc, Ôn Vãn Vãn tỏ ra rất lạnh nhạt, thờ ơ nhìn sang.

Kinh Hạ biết Ôn Vãn Vãn không có cách nào từ chối sự sắp xếp của Hoắc Sở Trầm.

"Tôi chỉ đi giúp anh ta giải quyết chuyện của Lý Nam Nặc thôi." Kinh Hạ đi tới định an ủi cô ấy.

Ôn Vãn Vãn nhìn cô, nhún vai nói: "Tùy cô, không có cô giúp ông già giám sát tôi, tôi còn tự do nữa là."

Rõ ràng trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, không vui hất cằm, nhưng ngoài mặt vẫn ngang ngạnh.

Cô ấy còn mạnh miệng nói: "Dù sao vừa khéo tôi muốn bắt cô trao đổi với Hoắc Sở Trầm một điều kiện, có thể thực hiện trong tương lai."

"Cái gì?" Kinh Hạ nghe xong chợt sững sờ.

Người phụ nữ trước mặt bĩu môi: "Người không vì mình, trời chu đất diệt. Huống chi tôi rất tò mò, nếu ba tôi biết Hoắc Sở Trầm nói muốn cô, không biết ông ấy sẽ có phản ứng gì, có tức chết ngay tại chỗ không nhỉ?"

"..." Kinh Hạ á khẩu không thốt nên lời.

Tính kiêu ngạo của con nhà giàu không thể bỏ được, cô ấy lẩm bẩm, tiếp tục hất cằm lên nói: "Trong hợp đồng vệ sĩ giấy trắng mực đen có ghi rõ, cô là người của tôi, Sau này đi theo Hoắc Sở Trầm cũng đừng quên ai mới là chủ nhân thật sự của cô. Nếu không tôi sẽ kiện cô ra tòa án tiểu bang, để cô bán thân trả nợ."

"Ừ." Kinh Hạ gật đầu, không nói gì thêm.