Chương 2: Hoắc Sở Trầm

Cảnh tượng sát thủ của gia tộc Nanno bọc đánh bắn phá trong buổi tiệc đính hôn mạnh mẽ hiện lên. Kinh Hạ giật thót, căng thẳng nhẹ bước chân, chuẩn bị thăm dò tình huống bên trong.

Nhưng một luồng hơi thở lạ từ phía sau tới gần, Kinh Hạ cúi đầu, thấy một bóng người cao lớn dần di chuyển về phía mình.

Trong chớp nhoáng, bản năng khắc sâu trong máu khiến Kinh Hạ lập tức ra tay. Một tiếng nặng nề vang lên, gã đàn ông ngã xuống đất, yết hầu tràn ra một tiếng rêи ɾỉ.

Tóc nâu mắt xanh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, điển hình người da trắng. Cơ thể cao lớn cường tráng, lại mặc một bộ tây trang cắt may thủ công vừa vặn. Bàn tay phải bị cô bắt lấy có lớp trai mỏng ngay giữa đốt thứ hai và thứ ba ngón trỏ, là dấu vế do hàng năm dùng súng để lại.

Ở New York, ngoại trừ băng đảng Mafia thì không ai có đặc điểm như vậy cả.

Trong lúc Kinh Hạ suy nghĩ, người bị nắm cũng phản ứng lại. Người đàn ông ngã dưới đất dù sao cũng chiếm ưu thế chiều cao và thể lực, bất ngờ vặn cổ tay một cái, nhanh chóng phản thủ vi công.

Nắm tay vừa nhanh vừa liên tiếp, mang theo tiếng gió, nện tới như mưa đá. Kinh Hạ không thể dùng cứng đối cứng, nhưng dựa vào hình thể sai biệt linh hoạt trốn tránh, nhanh như một con cá trơn trượt vậy.

Biến hóa phát sinh trong nháy mắt.

Người đàn ông vừa nâng cánh tay cường tráng lên, bất ngờ thay đổi phương hướng, đánh thẳng về phía cổ Kinh Hạ!

"Cách!"

Là tiếng hàm răng va chạm giòn vang.

Ánh sáng lạnh nhoáng lên, một bóng đen thoảng qua bên tường, bàn tay tập kích cổ Kinh Hạ cứng đờ tại chỗ.

Bởi vì động tác quá nhanh, đối phương hoàn toàn không kịp phản ứng cô vừa tránh thoát một kích kia thế nào, đã vậy còn thuận thế đạp vào cằm mình.

"Mẹ nó…" Lượng kiên nhẫn ít ỏi của người này đã khô kiệt.

Chỉ nghe tiếng kim loại vang lên ‘lách cách’, là tiếng súng lên đạn, người này che miệng lui về phía sau hai bước.

Nhưng ngay lúc anh ta còn chưa kịp nâng súng đã bị Kinh Hạ đạp bay lần nữa.

Người đàn ông nặng nề ngã xuống đất, Kinh Hạ tùy tay quơ lấy bình hoa trên quầy trưng bày, nâng tay muốn nện xuống đầu anh ta.

"Khặc…"

Động tác của Kinh Hạ cứng đờ giữa không trung, cô chỉ cảm thấy cổ họng căng chặt, động mạch bị một thứ mềm mại lạnh lẽo khống chế… to lớn hữu lực, giống như thú săn mồi bất chợt há miệng cắn cổ họng con mồi.

"Vito."

Một giọng nói trong trẻo lạnh nhạt vang lên, khiến không khí giương cung bạt kiếm nháy mắt hạ xuống nhiệt độ đóng băng.

Giọng đối phương khàn khàn, trầm mà mạnh mẽ, từ l*иg ngực ra tới, không nhanh không chậm.

Chỉ một cái tên, lực tựa vạn quân.

Người đàn ông tóc vàng dưới đất ngẩn ra, không lập tức lui lại, nhưng lệ khí trong mắt ít hơn vừa rồi nhiều.

Không ai phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, không khí xung quanh tĩnh lặng đến mức hít thở không thông.

Kinh Hạ nhận ra, cảm giác như vậy hẳn là găng tay da.

Trong lúc cô thẫn thờ, bóng đen cao lớn kia áp sát tới, không khí xung quanh tựa như trở nên nặng trĩu, đặc quánh khiến người không hít thở nổi.

Ngay sau đó, cô bị người đàn ông kéo cả người dậy, áp thẳng lên tường.

Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt đen láy cuồn cuộn gió lốc, sương mù dày đặc áp thẳng tới, không chút kẽ hở, lực sát thương gấp bội, như một con báo tao nhã.

Nếu dùng tiêu chuẩn của phái nữ mà xem xét thì Kinh Hạ được tính là cao gầy. Nhưng cô có kiễng mũi chân cũng không tới cằm người đối diện.

Mùi hương sạch sẽ trên người anh ập tới… linh sam, đàn mộc, mùi biển, làm cho người ta nhớ tới cảnh đất trời được mưa to cọ rửa.

Đối phương lên tiếng: "Cô Kinh… Vừa rồi là hiểu lầm, tôi buông cô ra, đừng phản kháng."

Giọng điệu cường thế, giải thích chẳng khác nào ra lệnh.

Kinh Hạ gật đầu.

Lúc này đối phương mới buông bàn tay khống chế cô ra, lùi lại vài bước.

Người vừa lùi lại, Kinh Hạ rốt cuộc thấy rõ đối phương.

Trong phòng khách, chỉ có một trản đèn lẻ loi đứng trước cửa sổ sát đất.

Ánh sáng lưu chuyển, dọc theo mái tóc đen gọn gàng trượt xuống tới đường viền môi sắc bén mới dừng lại. Hốc mắt ẩn dưới vài lọn tóc lòa xòa trên trán, sâu thẳm lạnh nhạt.

Có lẽ ánh đèn làm dịu đường cong ác liệt của anh, không hiểu sao Kinh Hạ lại nhìn ra một tia dịu dàng trên mặt đối phương.

Tóc đen, mắt đen, đường nét lại rất Tây, kết hợp đủ nét thanh thoát của phương Đông và anh tuấn của phương Tây. Lại thêm vừa rồi đối phương phát âm chữ ‘Kinh’ rất tiêu chuẩn, nghe không ra khẩu âm của người tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh.

Con lai.

Nhưng Kinh Hạ nhớ rõ, thành viên mafia và các băng đảng New York đa phần đều là người ý, hình như không có con lai mang đặc điểm phương Đông rõ ràng như vậy.

Thấy cảm xúc của Kinh Hạ ổn định, người này đi tới ngồi xuống sô pha trước cửa sổ: "Chúng ta đã gặp nhau rồi."

"Sao cơ?" Kinh Hạ ngơ ngác, hoàn toàn không nhớ rõ mình đã gặp người này ở đâu.

Đối phương mặt không chút biểu cảm, hai tay giao nắm, đặt khủy tay trên đầu gối, hơi khuynh người về phía trước, mạch máu trên cánh tay lộ rõ… Vốn là tư thế trò chuyện đàng hoàng, vậy mà lại mang theo khí thế mãnh liệt như chuẩn bị công kích.

Trái tim coi như bình tĩnh của Kinh Hạ thoáng cái nhanh hơn vài nhịp, cô kéo sát áo khoác trên người.

"Chúng ta gặp nhau rồi, tại tiệc đính hôn tối nay." Không chờ cô phản ứng, đối phương nói tiếp.

Tiệc đính hôn, tối nay, gặp qua…

Kinh Hạ sửng sốt.

Thế nên người này chính là…

Hoắc Sở Trầm?