Chương 3: Giao phong

Nguyên nhân lớn nhất Kinh Hạ không nhận ra Hoắc Sở Trầm là bởi vì lần đầu hai người gặp mặt hỗn loạn vô cùng.

Hoắc Sở Trầm vừa lộ diện, sát thủ Nanno đã phát động đánh bất ngờ.

Súng tự động bắn phá dày đặc, tiếng nổ rung trời, khắp boong tàu đều là vết đạn và mảnh vỡ.

Khi ấy cô chỉ lo bảo vệ Ôn Vãn Vãn rút khỏi nơi hỏa lực mạnh, chỉ nhìn thoáng qua Hoắc Sở Trầm một cái, không lưu lại chút ấn tượng.

Nhưng Hoắc Sở Trầm lại nói đã gặp cô.

Không biết vì sao, Kinh Hạ cứ cảm thấy người này nói như vậy là ý ở ngoài lời.

Hai bên chái nhà trầm mặc, ánh mắt Hoắc Sở Trầm chậm rãi dời xuống tay cô, tùy ý hỏi: "Muộn thế này rồi cô Kinh còn đi đâu thế?"

"À! Cô ấy đi lấy mấy thứ cho tôi."

Giọng nữ trong trẻo từ bếp vang lên, cô cả Ôn bưng hai ly Whiskey, vội vã đi ra.

Lông mày Hoắc Sở Trầm thoáng cau lại, biên độ khó nhìn ra được.

"Trận ám sát vừa rồi đáng sợ quá. Tôi bị PTSD tiếng súng, sau khi sợ hãi cần uống chút thuốc ngủ mới ngủ được."

Ôn Vãn Vãn nói xong, thản nhiên chen tới cầm lấy túi giấy trong tay Kinh Hạ.

Thân là cô chủ của tập đoàn Wings tại Singapore, ba lại là thủ phủ Lion city Ôn Dịch Hoành, nắm trong tay đường hải, đường không, quyền thông hành tới Đông Á, Đông Nam Á và eo Malacca… Bởi vậy Ôn Vãn Vãn kiêu căng có tiếng.

Đối với Ôn Vãn Vãn mà nói, cô ta chính là thế giới, cảm giác của người khác đều không trong phạm vi lo lắng của cô ta.

Người khác đương nhiên cũng bao gồm cả Hoắc Sở Trầm.

Bởi vậy, dưới lời cắt ngang không rõ là ‘cứu cánh’ hay ‘tẻ ngắt’ của cô cả Ôn, khí thế bức người vừa rồi của Hoắc Sở Trầm vậy mà lại tiêu tán vài phần.

Ôn Vãn Vãn ngồi xuống cạnh Hoắc Sở Trầm, giả vờ giả vịt đưa cho anh một ly Whiskey.

Dưới ánh đèn treo to lớn xuyên thấu phòng khách, Kinh Hạ thấy rất rõ trên mặt rượu trôi nổi một sợi tóc.

Cô lập tức có thể xác định, Ôn Vãn Vãn cố ý đuổi người.

Hoắc Sở Trầm không nhận ly rượu Ôn Vãn Vãn đưa qua, chỉ lạnh mặt nhìn Kinh Hạ, tiếp tục hỏi: "Cô Kinh là người New York sao?"

Kinh Hạ hơi giật mình, tiện đà gật đầu.

"Nhưng hoàn toàn không thể tra được thông tin của cô Kinh tại công ty vệ sĩ New York nhiều hơn hai năm. Nói cách khác, cô Kinh mới nhập hành chưa đầy hai năm à?"

Kinh Hạ rùng mình.

Cô chợt hiểu được vì sao con người chưa từng quản sự sống chết của Ôn Vãn Vãn lại chợt đến thăm đúng hôm nay.

Thì ra không phải đặc biệt đến trấn an vợ chưa cưới, mà là tới thăm dò lai lịch của cô.

Vậy câu đầu tiên khi hai người gặp mặt, anh nhắc tới buổi tiệc đính hôn đúng là có hàm ý sâu xa.

Vốn dĩ toàn bộ hành trình và thời gian tiệc đính hôn đều là tuyệt mật, gia tộc Nanno có thể định vị chuẩn xác, nói không có nội quỷ thì chính Kinh Hạ cũng chẳng tin.

Thế nên Hoắc Sở Trầm…

Kinh Hạ quay đầu nhìn về phía anh, thái độ thản nhiên, không kiêu ngạo không hèn mọn: "Chính thức làm vệ sĩ chưa đầy hai năm, cô Ôn là cố chủ đầu tiên của tôi."

Hoắc Sở Trầm mím môi: "Chưa đầy hai năm đã có thân thủ như vậy rồi."

"Trước khi làm vệ sĩ, tôi vẫn luôn làm huấn luyện viên tại một hội quán cách đấu trong phố người Hoa." Kinh Hạ bổ sung: "Cũng học cách đấu từ nhỏ."

"Từ nhỏ?" Hoắc Sở Trầm nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm chiếu rọi ánh sáng lạnh lẽo.

"Đúng vậy!" Kinh Hạ gật đầu.

"Vậy cô Kinh còn có sở thích nào kiên trì rất nhiều năm không?"

Đáy lòng chợt nổ vang, trước mắt loang loáng ánh sáng trắng, tiếng súng rung trời và tiếng khóc gào thê thảm như những bóng ma từ địa ngục chui ra.

May mà nhịp tim đập mạnh và loạn nhịp trong chớp mắt cũng không khiến cô mất tự chủ. Kinh Hạ nắm chặt vạt áo, thản nhiên đáp: "Không có."

"Không có?" Hoắc Sở Trầm nhướng mày, đáy mắt càng thêm đen tối.

"Không." Kinh Hạ lặp lại, kiên định lắc đầu.

Kinh Hạ là người của nhà họ Ôn, mặc kệ là ngoài mặt hay phương diện tình cảm, cô biết Hoắc Sở Trầm sẽ không gióng trống khua chiêng xử lý mình.

Cảnh đêm sặc sỡ của Manhattan ảnh ngược trong ly Whiskey.

Không khí nhất thời trở nên giằng co.

"Oáp…"

Một đầu khác trên sô pha, Ôn Vãn Vãn náp một cái thật dài, hai tròng mắt ngập nước.

Cô ấy trợn tròn mắt, thấy mọi người đồng loạt nhìn về phía mình mới vờ vịt ngớ người ra, nở nụ cười không áy náy chút nào xin lỗi: "Tôi mệt quá, xin lỗi."

Mặt Hoắc Sở Trầm không chút thay đổi, từ đầu tới cuối đều lạnh như băng, thậm chí còn lười chơi bằng mặt không bằng lòng.

Cũng may Vito nhận một cuộc điện thoại quay lại, nhìn Kinh Hạ và Ôn Vãn Vãn ngập ngừng, hạ giọng nói với Hoắc Sở Trầm câu gì đó.