Chương 1

Tưởng Lệ đứng dưới tàng cây ở cửa trung tâm A, miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt lại nhìn đám đông, đang là giờ tan học, học sinh tụ tập thành từng nhóm từ trường đi ra, trên mặt mỗi người đều tràn đầy hơi thở thanh xuân, ven đường đã sớm đầy xe, chiếc này dời đi chiếc sau lại tới.

Trong lúc chờ đợi đến mất kiên nhẫn, trong đám người xuất hiện một nam sinh gầy gò, chỉ thấy nam sinh trên người mặc đồng phục học sinh ngắn tay, phía dưới mặc một chiếc quần học sinh màu lam rộng thùng thình, cặp sách màu nâu quy củ khoác trên vai, đi cùng một đám nam sinh lớp 12, có vẻ quá mức yên tĩnh.

Sau khi dập tắt được nửa ngọn lửa, Tưởng Lệ tiến lên hai bước, hơi nâng cao giọng nói: "Nơi này.”

Nghe được thanh âm, nam sinh dừng lại nhìn về phía Tưởng Lệ, cất bước đi đến bên cạnh Tưởng Lệ, nhẹ nhàng gọi: "Anh.”

Ánh hoàng hôn buông xuống, chiếu vào gương mặt thanh tú của nam sinh, hắn rất trắng, làn da nhẵn nhụi không có một tia lỗ chân lông, lông mi giống như hai hàng quạt run rẩy, đôi mắt màu hổ phách hiếm có, phảng phất như ẩn giấu một dòng suối trong vắt, sạch sẽ mà trong suốt.

Miệng của hắn rất đẹp, tựa như cánh hoa, đỉnh môi rõ ràng, khóe miệng trời sinh nhếch lên, khi cười lên thì đặc biệt tươi tắn, lúc không cười, môi hơi phốc, giống như đang hôn.

Không biết nghĩ tới cái gì, cổ họng Tưởng Lệ khẽ động, dời ánh mắt ra khỏi chiếc miệng kia, nhận lấy túi xách của nam sinh đeo vào vai phải, "Đi thôi.”

Kỷ Hoài đáp lại và đi bên cạnh Tưởng Lệ.

Hai người đến nhà hàng ăn cơm tối, có lẽ là vì rất đói, tốc độ ăn cơm của Tưởng Lệ rất nhanh, không đến hai phút đã giải quyết được một bát cơm lớn, sau đó lại xin thêm ông chủ một bát khác. Anh mặc một chiếc áo vest màu đen và quần tây cùng màu, rộng thùng thình, đầu gối còn rách lỗ, bởi vì làm việc ở công trường, làn da anh rất đen, tỏa ra một tầng ánh sáng bóng loáng, cẩn thận ngửi còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi mặn.

Nhưng trang phục luộm thuộm cùng cách ăn uống thô lỗ không che dấu được độ đẹp trai của anh, giữ lại một cái đầu đinh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vầng trán rộng lớn, một đôi mắt đen sì có thần, sống mũi cao thẳng tắp, môi dày rộng đầy đặn, tổ hợp cùng một chỗ là một khuôn mặt tràn ngập nam tính, nhất là khi nhìn người, tràn ngập cảm giác áp bách, lại bất giác bị hắn hấp dẫn.

Ánh mắt Kỷ Hoài tối sầm lại, xuyên qua lớp áo áo vest mỏng manh, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống cơ ngực phồng lên của người đàn ông, mơ hồ còn có thể nhìn thấy núʍ ѵú nhô lên.

Hắn đã từng nhìn thấy thân thể của Tưởng Lệ, biết thân thể dưới lớp quần áo này có bao nhiêu hoàn mỹ, trên người bao phủ một lớp cơ bắp cân đối, khác hẳn với cơ bắp được tập luyện trong phòng tập cần được duy trì bằng protein. Rất có cảm giác mạnh mẽ, phụ nữ chỉ cần nhìn anh liền sẽ cảm thấy anh rất lợi hại về phương diện đó, toàn thân tràn ngập dã tính khó thể miêu tả.

“Nhìn cái gì?”

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn của người đàn ông, trầm thấp và hơi khàn khàn, Kỷ Hoài thu hồi ánh mắt không trả lời, chậm rãi ăn cơm.

Dáng vẻ ăn văn nhã ấy, xứng với vẻ ngoài thanh tú, so với Tưởng Lệ có vẻ càng được yêu thích hơn.

Ẻo lả.

Trong lòng phỉ nhổ, Tưởng Lệ ăn xong chỗ cơm còn lại liền ngồi nghich điện thoại di động, có người trong nhóm công nhân đề nghị đi tiệm mát xa, hỏi Tưởng Lệ có đi không. Tưởng Lệ không có hứng thú đối với chuyện này, trả lời không đi rồi cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Hoài đã đặt đũa xuống, trên miệng còn có một hạt cơm.

Tưởng Lệ liếc nhìn trong bát còn dư lại hơn một nửa cơm, “Ăn no chưa?”

Kỷ Hoài gật đầu, hạt cơm kia cũng không thể rơi xuống, Tưởng Lệ nhìn thấy vậy cảm thấy ngứa ngáy, không chút nghĩ ngợi giơ tay lau hạt cơm đưa vào miệng mình.

Không để ý đến ánh mắt u ám của Kỷ Hoài, Tưởng Lệ đưa tay về phía ông chủ, “Ông chủ, tính tiền”.

Sau khi rời khỏi tiệm cơm, cả hai xuyên qua ngõ nhỏ và quay lại căn nhà trọ, phòng ở là nhà dân, một tầng có vài gian. Bọn họ thuê ở tầng 3, có 2 căn phòng nhỏ, một gian để ngủ và một gian để làm phòng học cho Kỷ Hoài, thuận tiện để một số quần áo cùng đồ lặt vặt. Phòng tắm đi kèm với căn phòng rất nhỏ và chỉ có thể chứa một người.

Tưởng Lệ đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó bước ra ngoài, mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen.

Khi đi ngang qua phòng học, nhìn thấy Kỷ Hoài đang ngồi trước bàn làm bài tập, bài vở chất đầy mặt bàn, đèn bàn phát ra ánh sáng mờ ảo, phát họa sườn mặt trắng nõn của Kỷ Hoài. Đường nét tinh xảo như dùng bút vẽ ra, đôi lông mi dài như cánh chim chớp chớp, như con bướm lao vào tâm trí của Tưởng Lệ.

Tâm Tưởng Lệ lại ngứa.

Anh lập tức đi thẳng đến chỗ của Tưởng Lệ, ấn nhẹ vào góc bàn, khi Kỷ Hoài quay sang nhìn, tay phải anh kéo xuống, côn ŧᏂịŧ thô dài liền bắn ra, vệt nước trên người của Tưởng Lệ vẫn còn chưa được lau khô, giống như giọt sương bám vào cái lỗ nhỏ nhỏ kia.

“Ngậm lấy.”