Chương 2

Bàn tay cầm bút dừng lại, Kỷ Hoài mím môi, tầm mắt rơi xuống hạ thân nam nhân, những sợi lông đen nhánh còn đang ẩm ướt, xớp loạn, một cây côn ŧᏂịŧ to lớn màu tím đen thẳng tắp dựng ở giữa.

Thân hình Tưởng Lệ cao lớn, vai rộng eo thon, mông vểnh lên đều có, một đôi chân thẳng tắp mà thon dài.

Với khuôn mặt đẹp trai phối hợp cùng thân hình cường tráng, anh vốn hoàn toàn có thể khiến hoàn cho nữ nhân thần hồn điên đảo, chứ đừng nói chi, côn ŧᏂịŧ của anh còn rất lớn. Bởi vì trong thời kỳ phát triển cắt bao qυყ đầυ, côn ŧᏂịŧ có một nửa màu đỏ, còn có một nửa màu đen, phía trên có những đường gân xanh, nhìn qua đặc biệt thô to dọa người.

Theo lý thuyết, thân hình Tưởng Lệ hoàn hảo như vậy, hoàn toàn có thể tìm một người phụ nữ phát tiết du͙© vọиɠ, cũng không biết vì sao lại gây khó dễ em trai cùng mẹ khác cha của mình, cậu nhóc đang chăm chỉ làm bài tập về nhà, lại cởϊ qυầи lót ra lệnh cho đối phương khẩu giao cho hắn.

Thấy nam sinh lẳng lặng nhìn chằm chằm hạ thân mình, chậm chạp không nhúc nhích, Tưởng Lệ có chút không kiên nhẫn, côn ŧᏂịŧ nôn nóng lắc lư trong không trung.

"Rốt cuộc có ngậm hay không. Này..."

Giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị đột nhiên im bặt, biến thành tiếng thở dốc mơ hồ. Tưởng Lệ một tay nắm lấy góc bàn, một tay vịn lưng ghế, trong đôi mắt đen kịt phủ kín một tầng sương mù, vô tình làm suy yếu sát khí trên mặt anh.

Đôi mắt đen khép hờ nhìn thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt, cái miệng không cười kia giống như đang hôn, gian nan ngậm đầu côn ŧᏂịŧ, đầu lưỡi dạo trên đó, liếʍ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra.

Kỷ Hoài khẩu giao rất nghiêm túc, miệng mở ra hết cỡ, sau khi ngậm lấy qυყ đầυ cũng khôn có ngừng lại, tiếp tục nuốt xuống, cho đến khi nuốt toàn bộ côn ŧᏂịŧ, đến khi qυყ đầυ chạm đến cổ họng, cậu mới làm ra tư thế nuốt, lấy lòng Tưởng Lệ.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền lên, thân thể mới tắm xong rất nhanh đã nóng lên. Tưởng Lệ gần như sắp đứng không vững, ngón tay nắm chặt góc bàn và lưng ghế không ngừng dùng sức, đầu ngón tay đều trắng bệch, ghế dựa ma sát với mặt đất thỉnh thoảng phát ra tiếng "ken két" chói tai.

Tưởng Lệ nhìn gương mặt Kỷ Hoài bị kéo đến biến dạng, bĩu môi, đầu một trước một sau di chuyển, nuốt lấy côn ŧᏂịŧ lớn của anh, nước bọt mỏng manh trong khoang miệng đều bị mang ra ngoài.

Có thể là do côn ŧᏂịŧ quá lớn, Kỷ Hoài có chút không thở nổi, trên khuôn mặt trắng sứ dần dần nhuộm đỏ ửng, hai má cũng bị lông xoăn dày đặc cào đến đỏ bừng, đôi mắt hoa đào phủ đầy nước xuân lấp lánh.

Bộ dáng cậu rõ ràng là không thể chịu nổi, nhưng khóe mắt và lông mày lại quyến rũ, hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu dịu dàng như thường ngày, cực kỳ giống một con yêu tinh chuyên hút tinh khí của nam nhân.

Tưởng Lệ khó nhịn mà thở hổn hển, thân thể nóng rực, rốt cuộc nhịn không được túm lấy tóc Kỷ Hoài, buộc cậu ngẩng đầu, côn ŧᏂịŧ to lớn nặng nề đâm vào, sau khi đâm thẳng vào amidan bên trong, còn muốn giữ chặt lấy, sau đó mới rút ra, tiến hành lần đẩy tiếp theo.

Anh làm vừa nhanh vừa sâu, cặp mông tròn trịa căng tròn, vòng eo thon nhỏ điên cuồng ra vào trong miệng Kỷ Hoài, hoàn toàn coi miệng cậu như một dụng cụ phát tiết, hai viên bi nặng trịch không ngừng vỗ vào mặt Kỷ Hoài, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn âm thanh củ thân thể va chạm, tiếng nước miếng rất nhỏ cùng tiếng thở dốc khó nhịn.

"Ực..."

Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng gầm nhẹ từ cổ họng của Tưởng Lệ phát ra, đè ép nửa tháng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ như viên đạn bắn vào miệng Kỷ Hoài.

Sau khi bắn tinh, đầu óc Tưởng Lệ trống rỗng trong giây lát, giống như say rượu, thân thể nhẹ nhàng, anh đứng tại chỗ, mặc cho Kỷ Hoài liếʍ sạch phầ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp nuốt xuống.

Kỷ Hoài rất ngoan, cầm côn ŧᏂịŧ lớn mềm mại, duỗi đầu lưỡi từ gốc liếʍ lên, một đường liếʍ đến qυყ đầυ, chờ liếʍ sạch sẽ, cậu lại đi liếʍ 2 hòn bi của Tưởng Lệ, ngậm lớp da nhăn nhúm vào miệng, nhẹ nhàng mυ"ŧ.

Đắm chìm trong dư vị bắn ting, lỗ chân lông cả người Tưởng Lệ đều mở ra, hai chân có chút nhũn ra, côn ŧᏂịŧ lại run rẩy mà cương cứng dưới sự liếʍ láp tỉ mỉ của nam sinh.

Anh không cởϊ qυầи lót, thắt lưng bị kẹt dưới túi, hậu huyệt một chút cũng không lộ ra ngoài, đang nghĩ có nên làm một phát hay không, đầu lưỡi đang liếʍ láp trên 2 hòn bi bắt đầu trượt xuống, cả người Tưởng Lệ cứng đờ, hơi dùng sức nắm chặt tóc Kỷ Hoài, "Được rồi. ”

Đẩy Kỷ Hoài ra, Tưởng Lệ kéo qυầи ɭóŧ lên, côn ŧᏂịŧ cương cứng dựng thành một cái lều nhỏ trên đũng quần anh.

Mặc kệ côn ŧᏂịŧ cương cứng, vừa định trở về phòng, lơ đãng liếc thấy Kỷ Hoài đang khom lưng, tựa hồ đang che giấu cái gì đó, Tưởng Lệ rẽ vào phòng ngủ dừng bước, cười nhạo một tiếng: "Đừng che nữa, côn ŧᏂịŧ cương cứng như vậy có khó chịu hay không? "Theo những lời này hạ xuống, màu hồng rất nhanh lan tràn lên gò má Kỷ Hoài, vành tai, cổ đều đỏ bừng.

Thật sự là mẹ nó hồn nhiên.

Tưởng Lệ giật giật khóe miệng, anh vốn không muốn quản, nhưng anh dùng miệng Kỷ Hoài phát tiết vô số lần, lại một lần cũng không giúp cậu ra, hình như có chút không hợp lý.

Nghĩ như vậy, Tưởng Lệ ma xui quỷ khiến nói một câu: "Tôi có thể giúp cậu?”

Dường như bị những lời này làm cho kinh hãi, Kỷ Hoài mở to hai mắt, kinh hãi như nhìn hắn, ánh nước trong suốt trong mắt muốn rơi xuống, khiến Tưởng Lệ không khỏi nghĩ đến hạt cơm bên miệng Kỷ Hoài lúc tối.

Tuy rằng đáy lòng có chút kháng cự, Tưởng Lệ vẫn đỡ Kỷ Hoài lên ghế ngồi xuống, không để ý Kỷ Hoài kháng cự cởϊ qυầи hắn ra.

Côn ŧᏂịŧ nhô ra màu rất sạch sẽ, màu hồng, kích thước nhìn qua cư nhiên ngang hàng với anh, nói không chừng còn lớn hơn một chút, Tưởng Lệ ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài một cái, trêu tức nói: "Nhìn chả ra sao." Nói xong, cầm lấy côn ŧᏂịŧ tuốt từ trên xuống dưới, kỹ xảo không tốt cũng không xấu, dù sao Tưởng Lệ cũng chỉ mới sờ qua một cây côn ŧᏂịŧ, chính là cây của anh.

Cũng không biết là áp lực học tập lớn, hay là nguyên nhân gì khác, Kỷ Hoài thật lâu cũng không bắn ra, mặt đỏ bừng, cắn môi dưới khắc chế thở dốc.

Tay Tưởng Lệ đều đã tê rần, vẫn không cho người ta ra ngoài, kiên nhẫn mất hết, vừa muốn Kỷ Hoài làm, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt ngập nước, chứa đầy thèm khát của nam sinh, trái tim Tưởng Lệ không khỏi run rẩy, cắn răng, "Tôi giúp cậu lần này. ”

Anh nghĩ rầng anh ép buộc Kỷ Hoài nhiều lần như vậy, dù sao cũng phải cho người ta chút ngọt ngào, liền kiên trì cúi người xuống, đem côn ŧᏂịŧ của Kỷ Hoài ngậm vào miệng.