Chương 4

Dường như có chút luống cuống, Kỷ Hoài nắm chặt khăn giấy, dọc theo dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống, rất nhanh đã chạm đến hai núʍ ѵú đã cương cứng.

Đầṳ ѵú bị khăn giấy thô ráp ma sát làm cho vừa ngứa vừa tê, Tưởng Lệ theo bản năng đẩy Kỷ Hoài ra, sức lực cũng không lớn, nhưng Kỷ Hoài lại ngã về phía sau, khuỷu tay không cẩn thận đυ.ng phải chân ghế, ghế trượt sang bên cạnh phát ra một tiếng vang cực kỳ chói tai.

Cánh tay trắng nõn rất nhanh đỏ lên một mảnh, không bao lâu đã rỉ máu, Kỷ Hoài đau đớn nhíu mày, có chút hoảng sợ nhìn về phía Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ cũng không trách Kỷ Hoài quá phận, dù sao cũng là chính anh muốn giúp Kỷ Hoài. Lần đầu tiên Kỷ Hoài trải nghiệm oral sεメ, cho nên có chút kích động cũng là dễ hiểu. Đầu lưỡi liếʍ hết phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong khoang miệng, Tưởng Lệ khẽ nhíu mày, gương mặt anh tuấn có vài phần lạnh lùng, khi ngước mắt lên, liền thấy bả vai Kỷ Hoài rõ ràng co rụt lại.

Tưởng Lệ từ nhỏ đã bị ba đánh, ba anh hay bạo lực gia đình, sau khi đánh mẹ anh lại đánh anh, trên người Tưởng Lệ khó tránh khỏi nhiễm vài phần sát khí, đợi đến mười bảy mười tám tuổi có năng lực đánh trả, ba vẫn còn muốn đánh anh, Tưởng Lệ không nói hai lời trực tiếp làm gãy cánh tay ba mình, đá gãy mấy xương sườn, nếu không phải bà nội ngăn cản, anh thật sự đã gϊếŧ ba mình rồi.

Kể từ đó, ba anh nhìn thấy anh như chuột nhìn mèo.

Tưởng Lệ nghĩ, Kỷ Hoài chắc đã từng nghe về sự tích của anh, vì vậy sự sợ hãi bây giờ có thể hiểu được.

"Tôi sẽ không đánh cậu."

Sau khi đứng dậy khỏi mặt đất, Tưởng Lệ đưa tay về phía Kỷ Hoài. Anh quanh năm làm việc ở công trường, tay rất thô ráp, trên đó có không ít vết thương nhỏ cùng vết chai, khớp xương to, so ra kém đôi bàn tay thon dài như bạch ngọc của Kỷ Hoài.

Nam hài tử xinh đẹp sửng sốt, nắm lấy tay Tưởng Lệ, Tưởng Lệ kéo người từ trên mặt đất lên, giúp Kỷ Hoài lau bụi trên quần, ánh mắt rơi xuống cánh tay bị thương, Tưởng Lệ dừng một chút, nói: "Trong ngăn kéo có thuốc mỡ, nhớ bôi. ”

Tưởng Lệ xoa xoa chiếc cằm sắp trật khớp của mình, đây là lần đầu tiên anh khẩu giao, không ngờ lại khó chịu như vậy, suýt chút nữa bị côn ŧᏂịŧ làm cho ngạt thở, hơn nữa hương vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙ quả thực không tính là tốt.

Chỉ là bị Kỷ Hoài giữ đầu bắn tinh mà thôi, anh liền khó chịu muốn nôn. Lúc trước anh ép buộc Kỷ Hoài nhiều lần như vậy, chỉ lo đến kɧoáı ©ảʍ của bản thân, chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của Kỷ Hoài, hiện tại ngẫm lại anh thật sự là một tên súc sinh.

Tưởng Lệ rất ít khi tự kiểm điểm, cũng không tự trách mình nhiều, chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa mà thôi.

Bởi vì cơ thể nên anh không dám có bạn gái, đi gái bên ngoài lại ngại bẩn, có lần uống rượu ngâm hươu của đồng nghiệp mà không biết, nửa đêm côn ŧᏂịŧ cương cứng không thể chịu nổi, đi tắm nước lạnh cũng vô dụng, anh thủ da^ʍ rất lâu cũng không thể ra.

Đúng lúc Kỷ Hoài bị động tĩnh của anh đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi anh làm sao, cho rằng anh bị sốt, vươn bàn tay mát lạnh sờ trán của anh.

Cơ thể tỏa ra mùi sữa tắm cúi người khẽ cọ nhẹ lên người anh, xua đi ngọn lửa tà ác khắp người anh, nhìn đôi môi xinh đẹp kia đang khép mở nói gì đó, Tưởng Lệ một chữ cũng không nghe vào, đầu óc nóng lên, liền ép buộc Kỷ Hoài giúp mình khẩu giao.

Anh vẫn nhớ rõ vẻ mặt ngơ ngác, mờ mịt của Kỷ Hoài khi đó, giống như một con thỏ trắng bị sói xám xấu xa nuốt vào bụng.

Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, loại chuyện này giống như là dùng ma túy khiến Tưởng Lệ nghiện, không liên quan gì đến tình yêu, hoàn toàn là hấp dẫn du͙© vọиɠ.

"Sau này tôi sẽ không ép buộc cậu nữa."

Tưởng Lệ nghĩ, vẫn nên bỏ đi, liền nhìn Kỷ Hoài, nghiêm túc nói: "Sắp thi đại học rồi, chuyên tâm chuẩn bị thi đi, học phí vào đại học cũng không cần phải lo lắng, tôi sẽ lo cho cậu học xong đại học. ”

Nói xong, anh cũng không thèm nhìn biểu tình của Kỷ Hoài, quay người vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, giống như tự ngược đãi dùng nước lạnh rửa sạch hoa huyệt ẩm ướt của mình, cho đến khi hai cánh môi ướŧ áŧ trở lên trắng bệch, miệng hoa huyệt bị nước lạnh kí©h thí©ɧ đến run rẩy, cơn ngứa ngáy trong người lúc này mới dịu đi.

Kỷ Hoài làm xong bài tập, lúc leo lên giường Tưởng Lệ đã ngủ rồi.

Hai người cùng nhau ngủ chung một giường, giường rất lớn, có thể chứa ba người cũng không thành vấn đề, chủ yếu là Tưởng Lệ ngủ không thích có người kề sát mình.

Trong không khí vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều, Tưởng Lệ ngủ rất sâu, thân thể cường tráng như một con báo săn đang đậu, cơ bắp bóng loáng mà lưu loát, anh ngủ không thích mặc quần áo, chỉ mặc qυầи ɭóŧ rộng thùng thình, hai núʍ ѵú màu nâu khảm trên l*иg ngực nhô lên phập phồng theo hô hấp của Tưởng Lệ.

Kỷ Hoài yên lặng nằm bên cạnh Tưởng Lệ, nghiêng người chuyên chú nhìn người đàn ông nằm ngửa đang ngủ say, ánh mắt hắn từng li từng tí liếʍ láp làn da trần trụi bên ngoài của anh, ngón tay rục rịch, vươn lên giữa không trung, nhẹ nhàng miêu tả cái gì đó trong hư không, cuối cùng vẫn thu tay lại, không chạm vào thân thể khiến hắn nhớ nhung này.

- Sau này tôi sẽ không ép buộc cậu nữa.

Nhớ tới câu nói vừa rồi của Tưởng Lệ, ánh mắt Kỷ Hoài tối sầm lại, khóe môi hơi nhếch lên, thì thầm nói với Tưởng Lệ: "Đã muộn rồi.”

Ngày hôm sau, sau khi Tưởng Lệ tan làm, cùng một đám công nhân đi ăn thịt nướng, trong đó có người lại đề nghị đến phòng mát xa tìm phụ nữ, hỏi Tưởng Lệ có đi hay không, lần này Tưởng Lệ không từ chối.