Chương 5

Tưởng Lệ đi theo các đồng nghiệp của mình, đi tới một tiệm cắt tóc rất vắng vẻ, trước cửa tiệm cắt tóc treo một tấm biển phủ đầy bụi, đèn neon hỏng nên rất khó nhìn thấy trên đó viết gì.

Ông chủ thấy là khách quen, chào hỏi bọn họ, để cho bọn họ tự chọn, các cô gái ăn mặc mát mẻ lần lượt đứng dậy từ ghế sô pha, trang điểm đậm, lông mi giả dài đến mức có thể kẹp chết ruồi.

Ánh đèn trong tiệm cắt tóc rất mờ, chiếu thẳng trực tiếp từ đỉnh đầu xuống, soi rõ các cô gái như những ma nữ.

Nhóm "ma nữ" nhướng mi, ánh mắt ái muội nhìn về phía Tưởng Lệ, ánh mắt trần trụi kia, giống như muốn lột sạch quần áo của Tưởng Lệ, đánh giá từ đầu đến chân một lần, cuối cùng rơi xuống đũng quần của Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ mặc một chiếc áo vest trắng và quần tây màu xanh quân đội rộng thùng thình, áo vest bó sát siết chặt cơ ngực, vòng eo nhìn qua gầy gò hữu lực, có thể nhìn thấy rõ đường nét của cơ bụng mà không cần siết chặt bụng, rất đẹp.

Về phần đũng quần, thoạt nhìn không rõ lớn nhỏ, bất quá dáng người Tưởng Lệ quá ưu việt, diện mạo lại là tuấn lãng cực kỳ nam tính, khách hàng cực phẩm như vậy lại còn được trả tiền để ngủ cùng.

Một số công nhân đã đến đây nhiều lần, họ lần lượt gọi những cô gái quen thuộc, khi đến lượt Tưởng Lệ, bọn họ hỏi Tưởng Lệ thích người nào, Tưởng Lệ nhíu mày, ánh mắt đảo qua trên người các cô gái trang điểm đậm ném mị nhãn với anh, cuối cùng rơi xuống trên người một cô gái ăn mặc mộc mạc ở góc, "Chỉ cô ấy thôi.”

Ông chủ mỉm cười, nói: "Tầm nhìn tốt, cô ấy mới tới, sạch sẽ."

Những người làm nghề này lâu năm nghe xong không vui, hừ nói: "Ý của ngài là, mấy người chúng ta không sạch sẽ sao?”

"Ta không có ý này."

Ông chủ và họ trêu chọc nhau hai câu, dẫn mấy người Tưởng Lệ đi vào phòng bên trong.

Phòng tưởng Lệ ở trong cùng hành lang, phòng rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường, Tưởng Lệ ngồi bên giường, cô gái ngồi bên cạnh anh, có lẽ thật sự là người mới tới, yên tĩnh, không dám thở dài một tiếng.

Không khí yên tĩnh đến nỗi bạn có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên ống quần, Tưởng Lệ chần chờ hai giây, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng: "Sợ à?”

Cô gái lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không sợ.”

Bởi vì nguyên nhân trong nhà, cô bất đắc dĩ phải làm nghề này, hôm nay là lần đầu tiên cô tiếp khách, nói không sợ là giả, bất quá nếu là người đàn ông đẹp như vậy, hình như cũng không quá sợ hãi.

Tưởng Lệ không có kinh nghiệm làm với phụ nữ, anh nghiện thuốc lá, hai tay đút trong túi quần sờ hộp thuốc, khóe mắt liếc nhìn cô gái đang cúi đầu, lại lặng lẽ đưa tay trở về. Trên người có mùi mồ hôi, sau khi đổ mồ hôi trên da đọng lại các hạt muối, có chút ngứa, anh liền hỏi: "Có chỗ tắm không?"

Cô gái liền gật đầu, "Có một phòng tắm công cộng."

Theo hướng cô gái chỉ, tìm được phòng tắm, phòng tắm cùng nhà vệ sinh nối liền với nhau, khách hàng đều vội vàng làm việc không có một bóng người, chính là trong không khí tràn ngập mùi nướ© ŧıểυ. Tưởng Lệ thoa xà bông lên trên người, tắm rửa thật kỹ, sau khi rửa sạch mồ hôi, không vội vàng vào trong phòng, mà dựa vào cửa vách tường hút thuốc.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, vẫn có chút khẩn trương.

Khoảng cách phòng khá tốt, bất quá đứng ở hành lang vẫn mơ hồ có thể nghe được tiếng kỹ nữ rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, nghe được, cơ thể Tưởng Lệ xao động không thôi, khi hút xong điếu thuốc thứ ba liền xoay người gõ cửa đi vào.

Kẹt.

Cửa bị người ở bên trong mở ra, bởi vì phòng không có cửa sổ, trong phòng tối đen như mực, không biết là tắt đèn từ lúc nào.

Như vậy cũng tốt, Tưởng Lệ vốn định tắt đèn làm việc, không có phòng bị mà vào phòng, khi cửa vừa đóng lại, một bóng đen liền đi tới.

Tưởng Lệ cảnh giác lui về phía sau một bước, nhưng mà đã quá muộn, một chiếc khăn bịt kín mũi anh, mặc cho Tưởng Lệ giãy dụa như thế nào, thậm chí còn thúc cùi chỏ vào bụng đối phương, người phía sau từ đầu đến cuối như kìm lấy anh, một tay siết chặt cổ Tưởng Lệ, một tay bịt mũi.

Cho dù Tưởng Lệ cố ý nín thở, cũng không nhịn được bao lâu, rất nhanh vì thiếu oxy mà bị ép phải hít chất tẩm trên khăn, biên độ giãy dụa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp ngất đi.

Lúc tỉnh lại, Tưởng Lệ phát hiện mình bị người ta nhốt trên giường, mắt bị bịt kín, hai tay bị xiềng xích lần lượt khóa trên khung sắt đầu giường.

Anh theo bản năng mà giãy dụa, trên tay phát ra tiếng kim loại va chạm, không đau, bởi vì vì còng tay có lót đệm, ngược lại dây chằng ở đùi lại vừa mỏi vừa đau.

Cả người Tưởng Lệ cứng đờ, lúc này mới phát hiện tay và chân thế nhưng lại chói lại với nhau, tư thế khó khăn làm cho anh vô cùng khó chịu, càng làm cho anh kinh hãi chính là cơ thể lạnh lẽo, không cảm nhận được bất cứ thứ gì che đậy---

Qυầи ɭóŧ của anh đã biến mất.

Giống như bị một đòn giáng xuống đầu, một mảnh trống rỗng, máu dồn hết lên não, trái tim như treo giữa không trung.

"Tỉnh rồi sao?”