Chương 5.5

Một giọng nam lạ lẫm vang lên, có thể nhận ra giọng hắn ta được cố ý đè thấp xuống, để lộ một chút trầm ngâm.

Phản ứng đầu tiên của Tưởng Lệ là gặp phải sập bẫy bọn lừa tiền (1), cô gái điếm vừa rồi cùng bọn bắt cóc này là một đám. Anh cố hết sức nhịn xuống cảm giác phẫn nộ, hoảng loạn lẫn nhục nhã do bí mật của cơ thể mình bị bại lộ, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Mày muốn bao nhiêu?"

Có lẽ do thấy bất ngờ, kẻ bắt cóc đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phì cười, mờ ám nói: "So với tiền, tôi hứng thú với chỗ này của anh hơn đấy."

Chát một cái, cái l*и bí ẩn ấy bị ăn một cái tát, hai môi l*и phì nộn bị đánh mà tách ra hai bên, thịt mềm đỏ tươi bên trong bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt đến mức mấp máy run rẩy, có thể loáng thoáng thấy được một sợi dịch lóng lánh bám trên nó.

Tưởng Lệ đã bao giờ phải chịu nhục nhã nhường này, mặt đỏ phừng lên. Giữa lông mày bên phải của anh có một vết sẹo màu trắng, bình thường không thấy rõ, lúc này có lẽ do quá tức giận, cặp mày rậm nhăn lại, vết sẹo trắng kia nhô lên trông như một vật sống, đôi mắt bị lớp vải đen che lại giờ ngập tràn tia máu đỏ hồng.

Cho dù cơ thể bị trói lại như thế, anh vẫn ôm một chút hi vọng, dù cực độ tức giận, anh vẫn ép bản thân mình phải giữ bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc thì mày muốn gì?"

"Tôi nói, tôi hứng thú với cái âʍ ɦộ bên dưới này của anh."

Ngón tay hơi lạnh tùy ý khảy khảy hai môi l*и kia như đang chọn hàng hóa, môi nhỏ vừa phì vừa to, mở banh ra như cánh bướm, chiều dài thậm chí vượt qua môi lớn. Có lẽ do thường xuyên bị cọ xát với qυầи ɭóŧ, phần rìa có màu hơi đen, phần môi l*и ngay bên cạnh hướng vào trong lại có màu sắc rất non nớt, trông không khác với màu cửa mình lắm.

Lông cơ thể của Tưởng Lệ rất nhiều, lông trên cẳng chân cực kỳ rậm rạp, lông l*и cũng vừa dày vừa đen, kéo dài lên đến tận bụng dưới. Dươиɠ ѵậŧ lúc chưa cương đã có kích cỡ rất đáng nể, một thân cơ bắp rắn chắc bóng loáng, không thể nghi ngờ anh là một người đàn ông hormone nam tính dày đặc. Thế nhưng bên dưới dươиɠ ѵậŧ lại ẩn giấu một cái l*и da^ʍ thế này, còn chưa bị chạm vào đã chảy nước rồi, trông vô cùng khêu gợi.

Kỷ Hoài nuốt một ngụm nước miếng theo phản xạ rồi cười cười nói: "Không nhìn ra anh có một cái l*и bươm bướm đấy."

Chất giọng của cậu cực kỳ tốt, không cần dùng đến máy chuyển âm là có thể khiến Tưởng Lệ không nhận ra giọng cậu.

Sắc mặt Tưởng Lệ xám xịt xuống, cho dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi xiềng xích và dây trói trên người. Anh lúc này như một con ếch nằm ngửa bụng lên trời, l*и da^ʍ đối diện với trần nhà. Những ngón tay mảnh dài đang mơn trớn âʍ ɦộ anh, đầu ngón tay đôi khi sẽ chạm đến âʍ ѵậŧ bên trên.

Kɧoáı ©ảʍ xa lạ từ hạ bộ xộc lên, Tưởng Lệ lúng túng gồng cứng cơ bắp trên người, hai mắt đỏ rực khiến người ta sợ hãi.

Cuối cùng anh cũng nhận ra, tên này không phải muốn dùng chiêu trò để làm tiền anh, mà là một kẻ biếи ŧɦái. Anh tức giận đến run rẩy cả người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng chó đẻ, đừng để cho ông biết mày là ai! Bằng không nhất định ông đây sẽ chém chết mày!"

Cách âm trong căn phòng cũng được thôi, nên anh không dám để người khác biết anh đang bị một kẻ biếи ŧɦái đùa giỡn với cái l*и của mình, giọng đè xuống rất thấp, bật ra từng chữ từng chữ một, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ này.

Kỷ Hoài cũng không lo bị Tưởng Lệ phản công, cậu rất hưởng thụ dáng vẻ khi giận dữ, sợ hãi nhưng lại bất lực của con mồi. Người đàn ông này ngày thường kiêu ngạo cỡ nào, lòng tự trọng rất mạnh, vẫn luôn hết sức cẩn thận giấu giếm bí mật của cơ thể mình. Nếu không phải có lần cậu nhìn lén lúc Tưởng Lệ tắm có lẽ cũng không thể phát hiện bí mật này.

Đối với sự đe dọa của Tưởng Lệ, Kỷ Hoài chỉ cười cười, "Được thôi, nhưng mà trước khi anh chém chết tôi, tôi sẽ làm anh một lần trước, làm anh sướиɠ đến chết." Nói đoạn, cậu cúi người xuống, gấp gáp há mồm liếʍ lên cái l*и cậu mơ ước từ lâu kia.

"Cút ngay!"

Không thể tin được kẻ này dám làm chuyện như thế với anh, da đầu Tưởng Lệ nổ tung, da gà nổi đầy khắp người. Anh luôn cảm thấy mình chỉ thích đàn bà, tuy trước đây có đυ. qua cái miệng của Kỷ Hoài, nhưng kia cũng chỉ là để giải tỏa thôi. Giờ bị một người xa lạ bú l*и, Tưởng Lệ không thể ngăn được mà thấy ghê tởm, nhưng trong cái cảm giác ghê tởm ấy, nhiệt độ cơ thể vẫn không ngừng tăng lên. Cái l*и dâʍ đãиɠ 26 năm chưa từng được một vật lạ nào âu yếm đang nhiệt tình đáp lại tên này, nước l*и trào ra ào ạt như suối.

"Nhiều nước thật đấy."

Kỷ Hoài kinh ngạc cảm thán một câu rồi đẩy môi âʍ ɦộ ra, nhắm ngay lỗ l*и đĩ thõa đang mấp máy kia húp một ngụm cực tàn nhẫn.

Cái bướm nhạy cảm mềm nhũn như đậu hủ run bắn lên, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt sốc lên não, thổi quét toàn thân anh như tia chớp, như sóng thần, xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, nửa người trên của Tưởng Lệ giật bắn lên, một tiếng "A" bật khỏi miệng cùng tiếng lanh canh loảng xoảng của kim loại chạm vào vào nhau, thanh âm ấy ngắn ngủi lại rất khàn.

Kỷ Hoài dừng một nhịp rồi thè lưỡi ra liếʍ hết dâʍ ŧᏂủy̠ ở bên môi đi, "Rên đĩ thật đấy, tiếp đi." Cậu banh hai môi âʍ ɦộ phì nộn ra, duỗi thẳng lưỡi, quét một đường từ dưới lên trên cửa mình, lúc liếʍ đến âʍ ѵậŧ, ánh mắt cậu tối sầm xuống, đầu lưỡi đánh vòng ra sức kí©h thí©ɧ âʍ ѵậŧ, liếʍ cho âʍ ѵậŧ cứng ngắc rồi ngậm lấy nó nút mạnh một cái.

Tưởng Lệ vốn muốn cố chịu đựng, âʍ ѵậŧ lại vừa bị mυ"ŧ vừa bị cắn, cơn kɧoáı ©ảʍ xa lạ mà mãnh liệt cuồn cuộn trong cơ thể, rốt cuộc anh không thể nhịn nổi kêu thành tiếng: "Ưm a... Đừng, hưʍ... Đυ. mẹ mày... Cút đi a..."

Đôi môi anh run rẩy, đặc biệt môi dưới vẫn còn dấu răng chưa tan. Anh giãy giụa một cách phí công, l*и da^ʍ co bóp liên tục như muốn thoát khỏi sự xâm phạm của môi lưỡi, lại như đang nịnh nọt thuận theo, cái l*и ướt nhoe nhoét lấp lánh ánh nước không ngừng cọ vào mặt Kỷ Hoài.