Chương 6

Đến khi đã mυ"ŧ sưng vυ" phải lên rồi, cậu lại dùng cách y chang để bú bên trái, không lâu sau, núʍ ѵú xẹp xẹp ban đầu dựng thẳng lên giữa không trung, bên trên dính đầy nước bọt trong suốt.

Tưởng Lệ bị chơi đến sắp sụp đổ đến nơi, l*и da^ʍ bị kí©h thí©ɧ mà mấp máy như cái miệng nhỏ đói khát, vì không thể khép chân lại được nên phản ứng của cơ thể không có chỗ nào che giấu được, toàn bộ đều bị đôi mắt đỏ sậm của Kỷ Hoài thu vào.

Nếu không phải do không muốn phá trinh Tưởng Lệ ở nơi như thế này, cậu đã sớm thúc ©ôи ŧɧịt̠ mình vào cái âʍ ɦộ này, cần gì mà phải nhẫn nhịn vất vả như thế chứ.

Nhớ đến nguyên nhân Tưởng Lệ tới chỗ này, mắt Kỷ Hoài lại toát ra một tia lạnh lẽo, lực tay lớn đến mức như muốn bóp nát cơ ngực của Tưởng Lệ.

Cậu lại quỳ gối giữa hai chân Tưởng Lệ, hai tay bóp cơ ngực no tròn, thân dưới không ngừng đùa bỡn miệng l*и Tưởng Lệ, qυყ đầυ liên tục chọc vào cửa mình chật hẹp.

Tưởng Lệ vừa nhục nhã vừa khó chịu, xấu hổ lẫn giận dữ đến mức sắp nghiến nát răng cửa. Nhận thấy qυყ đầυ đã dần đẩy vào cửa mình, anh hoảng hốt đến mức gồng cứng cơ bắp toàn thân, sau đó anh lại nghe thấy tên này khàn khàn cười nói: "Đừng lo sợ thế, tôi không vào đâu."

Miệng thì nói như thế, qυყ đầυ vẫn còn thử thử nhét vào bên trong, sau đó chạm phải một lớp màng mỏng mềm dẻo lại co giãn đàn hồi như mong đợi, lửa giận đang cuồn cuộn trong ngực được an ủi, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được phải mỉa mai một câu: "Có cái l*и bươm bướm thế này còn muốn đυ. đàn bà à, nghĩ gì thế."

Tưởng Lệ không thể nhịn được nữa, "Mày là đồ biếи ŧɦái chết tiệt... Hự a a a..."

Âm cuối đột nhiên trở nên nức nở kéo dài

Kỷ Hoài lại tăng tốc lần nữa, kiểm soát lực, không ngừng thọc rút ở phần ngoài ống âʍ đa͙σ, mỗi lần qυყ đầυ chạm đến màиɠ ŧяiиɧ sẽ lùi về sau, sau đó lại tiếp tục đợt tấn công tiếp theo. Âʍ ɦộ liên tục thèm khát mà bú ʍúŧ đầu khấc. Theo nhịp nắc kịch liệt dâʍ ŧᏂủy̠ ở miệng lỗ bị khuấy lên sùi thành bụt, dính nhoe nhoét ở cửa mình.

Trừ việc chưa làm đến bước cuối cùng, cơ thể anh gần như đã bị chơi không sót nơi nào, âʍ ѵậŧ lại bị cọ xát lần nữa, cái l*и mềm nhũn đã bị ©ôи ŧɧịt̠ chơi đến run rẩy, nước mắt của sự mềm yếu lại trào ra khỏi khóe mắt Tưởng Lệ, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không thể khống chế được theo những cú cọ xát cấp tốc.

Vào khoảnh khắc chất lỏng trắng đυ.c đặc sệt bắn vào âʍ ɦộ, Tưởng Lệ nghênh đón lần lêи đỉиɦ từ âʍ ѵậŧ thứ ba, l*и da^ʍ dưới sự kí©h thí©ɧ kịch liệt liên tục co bóp đạt được một đợt cực khoái nho nhỏ, lại bắn mấy tia nước sướиɠ ra lần nữa.

Tưởng Lệ bị chơi đến sắp mất ý thức, ngay cả khi đám công nhân xong việc đến gõ cửa anh cũng không nghe thấy. Kỷ Hoài đè giọng xuống thật thấp, bắt chước giọng Tưởng Lệ, nói đêm nay không về, tính bao cả đêm, thanh âm hơi ậm ừ, đám công nhân cũng không nhận ra có gì bất thường, nghe xong chỉ cười ha ha, nói luôn gã này mày giỏi đấy, sau đó liền bỏ Tưởng Lệ lại.

Chờ đến khi ngoài cửa không còn tiếng động nào nữa, Kỷ Hoài cầm điện thoại lên, nhắm ngay l*и da^ʍ của Tưởng Lệ chụp mấy phát, rồi dùng khóa mở xích tay trái cho Tưởng Lệ, cuối cùng cúi người dán môi bên tai Tưởng Lệ, thấp giọng nói: "Chúng ta sẽ gặp lại." Dứt lời bèn đặt một nụ hôn khe khẽ lên khóe môi Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ đã thất thần từ lâu. Lúc bước chân khỏi tiệm cắt tóc, cả người anh như đang mộng du, đi trên đường mà như đang bay, qυầи ɭóŧ của anh biến đâu mất, có lẽ đã bị tên biếи ŧɦái kia lấy mất rồi, l*и da^ʍ không ngừng bị cọ xát với vải dệt thô ráp, âʍ ѵậŧ không tránh được ập đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, kéo thần trí của Tưởng Lệ lại.

Anh bối rối kẹp chặt hai chân, cũng không biết mình về nhà như thế nào, lúc về lại căn phòng trọ trong quần dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của anh.

Lột quần dài ra, đầu tiên Tưởng Lệ bước ngay vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa. Bình thường chỉ cần hai ba phút là đã xong xuôi, lần này anh tắm lâu hơn hẳn, làn da đã bị xoa đỏ ửng lên. Lúc dòng nước chảy xuôi qua cái lỗ lầy lội, cái cảm giác như vẫn còn bị môi lưỡi và ©ôи ŧɧịt̠ bự xâm phạm vẫn không sao gạt đi được.

Tưởng Lệ tức đến mức hai mắt đỏ ngầu. Anh xoa nắn âʍ ɦộ một cách lung tung, cứ cảm thấy vẫn chưa rửa sạch, bên trên vẫn còn dính nước miếng và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tên biếи ŧɦái kia. Nhưng không ngờ, âʍ ɦộ nhạy cảm lại bị nước lạnh kí©h thí©ɧ đến mức mấp máy không ngừng, lại còn chảy ra kha khá dâʍ ŧᏂủy̠.

"A!"

Một tiếng hừ ngắn ngủi trầm thấp trào ra từ miệng Tưởng Lệ, đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, sau đó tiếng nói còn buồn ngủ của Kỷ Hoài vang lên: "Anh hai, anh về rồi à." Dường như đã hiểu lầm gì đó, Kỷ Hoài dừng một nhịp rồi chần chừ nói: "Có cần em giúp anh không?"