Chương 8

Giờ lại nghe Quách Chỉ Lôi nói một câu y chang như thế, Dư Đàn khó tránh khỏi nghi ngờ mức độ chân thật của nó.

Quách Chỉ Lôi giải thích: "Nét đẹp của đạo diễn Lục và nét đẹp của bạn chị là hai cấp độ khác nhau một trời một vực chứ không phải em thấy trai là sáng mắt ngả theo đâu mà, bạn chị là kiểu đẹp trai như một vị thần luôn đó ạ. Hì hì, xin phép hỏi chị anh ấy còn độc thân không ạ?"

Dư Đàn thẳng thừng đáp: "Chuyện này thì chị không rõ."

Đã quá lâu hai người không gặp nhau, mối quan hệ thân thiết giữa hai người gần như đã trở thành thứ chỉ hiện hữu trên danh sách bạn bè. Trong những ngày lễ, Tết, Tạ Chi Dục thường gửi tin nhắn chúc mừng một loạt, Dư Đàn thấy thì đáp lại theo phép lịch sự thế nhưng đa phần đều không được anh trả lời.

Vậy nên sau này cô không còn trả lời những tin nhắn được gửi tập thể của anh nữa.

Quách Chỉ Lôi phân tích: "Em đoán có lẽ anh ấy vẫn còn độc thân. Trước tiên, em để ý ngón áp út của anh ấy không đeo nhẫn mà cũng không có dấu vết từng đeo nhẫn, bởi vậy em mới đoán anh ấy chưa có gia đình. Bên cạnh đó, người anh ấy không có mùi của người khác phái lẫn dấu vết được người khác phái sửa soạn, cũng không mặc đồ đôi, điều đó chứng tỏ thời gian gần đây anh ấy không qua lại với người khác giới."

Dư Đàn tâm phục khẩu phục.

Quách Chỉ Lôi nhướng mày một cách đắc chí: "Khỏi sùng bái em, dù gì ngành phụ của em thời đại học cũng là tâm lý học mà."

Dư Đàn cười nắc nẻ.

Hơn bốn mươi phút sau trôi qua trong sự cười đùa rôm rả, Quách Chỉ Lôi đưa Dư Đàn về tới nhà an toàn.

Dư Đàn ở tách riêng với nhà ba mẹ, cũng không sống chung với Lục Ngạn.

Cô thuê phòng tại một khu chung cư mới xây, môi trường tốt, vị trí địa lý cũng không tệ. Hiện giờ cô vẫn chưa đủ khả năng để tự mua nhà song tất cả mọi người đều bảo sau này cô chỉ cần dựa vào Lục Ngạn là được, hoàn toàn không cần phải tự thân vận động, làm việc vất vả quần quật nữa.

Giờ đây, Lục Ngạn đã không còn là họa sĩ diễn hoạt trong căn phòng thuê dưới tầng hầm nữa. Số lợi nhuận mà gã được chia không những đủ để gã mua một căn hộ Duplex cao cấp nằm ở trung tâm thành phố mà còn dư ra một khoản.

Sau khi về đến nhà, Dư Đàn ngồi thơ thẩn trên thềm cửa một lúc.

Cuối cùng đôi giày cao gót không vừa chân vẫn làm xước gót chân cô, nơi đó cứ ran rát, buôn buốt.

Hôm nay Dư Đàn chờ đến tận nửa đêm vẫn không thấy Lục Ngạn ơi hỡi gì với mình, chỉ có ba mẹ gọi điện cho cô hết mấy cuộc để thảo luận, sắp xếp tiệc đính hôn vào trưa mai.

Người dân thành phố C có truyền thống đính hôn trước rồi mới chọn ngày kết hôn nên tiệc đính hôn không long trọng như đám cưới, thông thường chỉ là một bữa cơm giữa những người bạn gần gũi, thân mật nhất.

Tối nay Dư Đàn nấu một mâm thức ăn thịnh soạn chờ Lục Ngạn, nguội thì cô đem đi hâm nóng, còn bản thân lại chưa ăn một miếng nào, bụng thì chẳng thấy đói.

Gần đây cô xin nghỉ nên không cần đi làm, cũng không kiểm tra tin nhắn công việc.

Cô đã quen với sự bận rộn tất bật trong lúc chuẩn bị cho buổi đính hôn nên đâm ra mỗi khi đêm về, tất cả bị bao trùm trong sự yên ắng tĩnh mịch khiến cô có phần trống vắng.

Tắm xong, Dư Đàn đăng nhập vào Instagram, lướt thấy vài bức ảnh hùng vĩ, bạt ngàn vừa được Bluewhale - chủ tài khoản hay đi du lịch theo dõi lẫn nhau với cô - đăng tải thì tiện tay nhấn nút like.

Trên mục tin nhắn hiển thị dấu đỏ thông báo có tin chưa đọc, là tin nhắn bằng tiếng Anh do Bluewhale gửi đến: [Dạo này em vẫn khỏe chứ?]

Tin nhắn này được gửi từ tận mười ngày trước.

Trước đó Dư Đàn có thông báo với đối phương rằng mình sắp đính hôn.

Bluewhale gửi lời chúc mừng đến cô.

Dư Đàn trả lời bằng tiếng Anh: [Mông lung lắm.]

Bluewhale thoắt ẩn thoắt hiện, chưa bao giờ công khai ảnh thật của bản thân trên Instagram nhưng trong mỗi bức ảnh phong cảnh đều có bóng dáng anh ấy. Bluewhale đi Nam Cực, leo núi lửa, tiến ra giữa lòng biển khơi. Tất cả những trải nghiệm của anh ấy đều vô cùng tuyệt vời đối với Dư Đàn.

Cô không còn nhớ mình theo dõi tài khoản của Bluewhale từ lúc nào, thậm chí còn không biết vì sao anh ấy lại tồn tại trong danh sách theo dõi của mình.

Nghĩ kỹ lại thì đó là vào khoảng cách đây bốn năm, có một lần Dư Đàn lướt thấy ảnh chụp của Bluewhale bèn lưu lại, bình luận xuống dưới hỏi anh ấy địa điểm trong ảnh. Không ngờ Bluewhale lại cực kỳ nhiệt tình nhắn tin riêng cho cô biết địa chỉ chi tiết.

Nhắn đi nhắn lại như thế, hai người cũng bắt đầu thân hơn nhưng vỏn vẹn trên Instagram, chỉ là bạn qua mạng mà thôi.

Thời gian trả lời tin nhắn của hai người thường cách khá xa, mười ngày nửa tháng không trả lời đối phương là chuyện bình thường.

Dư Đàn dạo Instagram một vòng nhưng chẳng có gì hay, cô chán chường thoát ra.

Hơn mười một giờ tối, cuối cùng Dư Đàn cũng không chịu đựng nổi nữa, nhắn tin cho Lục Ngạn: [Anh đã xong việc chưa?]

Tin nhắn gửi đi như đá chìm dưới đáy biển, chờ mãi vẫn chẳng thấy người hồi âm, Dư Đàn cũng đã quen với việc bị đối xử thế này.

Lần nào gã bận cũng như thế.

Ngay lúc Dư Đàn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chiếc điện thoại đặt bên gối bỗng nhiên khẽ rung lên. Có người nhắn tin cho cô.

Cô giật mình rồi vội cầm lên ngay.

Yooo: [Lần sau nhớ tặng hoa hồng leo đấy, đây không thích hoa hướng dương đâu.]

Trong phút nhất thời, Dư Đàn không nhận ra được ngay người này là ai.