Chương 10: Âm Lâm bố trí mai phục

“Không sao cả, cũng không phải muốn cho hắn thương tàn, chỉ muốn hắn nếm chút đau khổ mà thôi!”

Nữ tử mặt lạnh thản nhiên nói: “Tên Phương Trần này ở ngoại môn làm mưa làm gió, ức hϊếp cả nam lẫn nữ, ta sớm đã gai mắt hắn, chỉ đáng tiếc quy củ tông môn nghiêm ngặt, cho dù chúng ta nhỏ tuổi hơn nhưng tu vi lại vượt xa hắn, cộng hơn thân phận đệ tử nội môn thế nên cũng không tiện ra tay!”

“Hiện tại hắn tự chui đầu vào lưới, ta trái lại muốn xem hắn mất mặt ra sao!”

“Tốt lắm, vậy ngươi cứ chờ tin tốt đi!”

Nữ tử tóc ngắn bật cười nói.

. . .

Phương Trần và thiếu nữ váy lam đều là tu luyện giả, tố chất thân thể đương nhiên không cần nói, bọn họ rất nhanh đã đến đỉnh núi.

“Ở bên này! Đi thẳng phía trước là có thể gặp Hoa trưởng lão!”

Thiếu nữ váy lam dắt Phương Trần đi vào một rừng trúc, đồng thời đưa cho hắn một khối ngọc giản.

“Ngươi rót linh lực vào đây Hoa trưởng lão sẽ biết ngươi muốn tới bái phỏng, nàng sẽ cùng ngươi giao lưu thần niệm, khi nào được cho phép ngươi mới có thể đi vào.”

"Đa tạ!"

Phương Trần gật đầu.

Hắn tiếp nhận ngọc giản xong liền đưa linh lực vào trong, đồng thời nghĩ thầm ở đây nhiều người thật…

Nhưng sau một khắc, đột nhiên xuất hiện một tình huống khiến Phương Trần không kịp đề phòng!

Oanh!

Sau khi hắn rót linh lực vào ngọc giản, rừng trúc không gió tự bay, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn nó chậm rãi tách ra, đồng thời đàn tranh trong tay hắn không nghe sai khiến, trực tiếp trôi lơ lửng trước người.

“Đây là tình huống gì?”

Phương Trần ngây dại.

Cảm giác nguy hiểm đang đến gần, Phương Trần trước tiên quay người muốn chạy.

Nhưng vừa mới xoay người đã xông vào một trận sương mù, căn bản không tìm thấy đường quay lại!

“Phương Trần, ngươi ngoan ngoãn hưởng thụ lợi hại của Âm Lâm đi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không thể thành công thông qua khảo nghiệm của Âm Lâm thì sẽ bị trận pháp của Hoa trưởng lão vây khốn, lột sạch treo giữa Lăng Vân Phong ba ngày thị chúng! Đến lúc đó không chỉ ngươi mà cả Phương gia cũng mất sạch thể diện!”

Thiếu nữ váy lam sớm không thấy tăm hơi truyền đến thanh âm.

“Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ngươi là ai?”

Phương Trần sắc mặt đột biến.

Mẹ nó, tình huống gì thế này?

Hắn nhớ rõ nguyên chủ trong trí nhớ không hề đắc tội thiếu nữ này, tại sao nàng lại nhắm vào hắn?

Hắn chỉ tốt bụng muốn đến trả đồ, tại sao còn rơi vào bẫy?

Làm người tốt khó tới vậy sao?

Thế giới này còn có thể tốt đẹp hơn không?

"Phương Trần, ta vì sao đối xử với ngươi như vậy, chính ngươi chẳng lẽ không rõ sao?”

Thiếu nữ váy lam mang vẻ mặt như chịu oan khuất lớn nhất thiên hạ nhìn Phương Trần, nhất thời lên cơn giận dữ quát: “Lúc ngươi làm nhục Tiêu Thanh ca ca có từng nghĩ tới ngày hôm nay?”

“Lúc ngươi muốn cùng Tiêu Thanh ca ca quyết đấu, Lăng Uyển Nhi ta đã thề với trời, nếu Tiêu Thanh ca ca xảy ra chuyện ta nhất định sẽ trả lại cho Phương Trần ngươi gấp trăm lần!”

“Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu trở về mà ngươi vẫn không giải trừ sinh tử khế, ta sẽ cho ngươi biết, tất cả chỉ mới bắt đầu!”

Nghe Lăng Uyển Nhi nói xong, Phương Trần như bị sét đánh: “Hả?”

Hóa ra nàng ta chính là thanh mai trúc mã của Tiêu Thanh, Lăng Uyển Nhi!

Phương Trần nhất thời gấp gáp: “Không phải đâu sư muội, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi trước tiên thả ta ra ngoài, nghe ta giải thích đã, ta và Tiêu sư đệ…”

"Ta không nghe!"

Lăng Uyển Nhi chỉ xem như Phương Trần đang ngụy biện, sao có thể kiên nhẫn nghe hắn nói hết, lập tức cắt ngang nói: "Ta nói đến đó thôi, tiếp theo đây ngươi tự mình hưởng thụ cho tốt đi!”

Nói xong Lăng Uyển Nhi đắc ý quay người rời đi.

Trên thực tế, Lăng Uyển Nhi vốn dĩ đến Lăng Vân Phong là muốn lấy đan dược cho Tiêu Thanh!

Nhưng nàng không ngời tới sẽ gặp Phương Trần ở đây.

Thế nên nàng làm phiền sư tỷ Lăng Vân Phong cho nàng cơ hội trừng trị tên ác thiếu này!

Sau khi đi ra khỏi Âm Lâm, Lăng Uyển Nhi nhìn về phía mấy vị sư tỷ trông coi Âm Lâm, nàng dịu dàng nói: “Sư tỷ, nhờ các ngươi trông giúp tên ác thiếu Phương Trần!”

"Yên tâm, chúng ta sẽ làm!"

Các vị sư tỷ mỉm cười gật đầu, các nàng tuy sống trong nội môn, không biết ngoại môn còn có nhân vật như Phương Trần, nhưng trông thấy Lăng Uyển Nhi ngày thường đơn thuần hoạt bát, thiện lương ôn hòa lần đầu tiên căm ghét một người như vậy, cộng thêm Lăng Uyển Nhi nói ra những chuyện xấu Phương Trần từng làm, khiến tất cả mọi người có cái nhìn chán ghét với Phương Trần, bọn họ cũng không ngại giúp Lăng Uyển Nhi dùng Âm Lâm tra tấn hắn.

Cho dù bị Hoa Kỉ Dung phát hiện, các nàng cũng sẽ nói dối là Phương Trần tự chủ động muốn đi vào…

Cùng lúc đó.

Phương Trần sau khi rơi vào Âm Lâm lớn tiếng gọi tên Lăng Uyển Nhi vài lần đều không nghe đáp lại, lúc này tức đến sắp thổ huyết…

Mẹ nó!

Nghiệp chướng mà!

Đúng lúc này.

Keng!

Tranh tranh tranh!

Đàn tranh treo trước người Phương Trần đột nhiên vang lên…

Một giây sau.

Trong rừng trúc quanh quẩn một thanh âm mị hoặc: “Người vượt qua Âm Lâm có thể nhận được đan dược!”

“Người không vượt qua được sẽ bị trừng trị!”

“Quy tắc Âm Lâm như sau, đầu tiên cần trình diễn một từ khúc có thể làm rung động âm trúc…”

Nghe thanh âm, tròng mắt Phương Trần trong nháy mắt trừng lớn.

. . .

Khương Ngưng Y sau khi thông qua Hải Quy Đài trực tiếp đi thẳng tới Lăng Vân Phong tìm người, nàng cảm thấy Phương Trần đại khái sẽ tới đây.

Bởi vì nàng thấy Phương Trần ôm đàn tranh!

Nơi có liên hệ mật thiết với đàn tranh nhất Đạm Nhiên tông ngoại trừ Bách Nghệ Uyển ở Ánh Quang Hồ Phong ra thì chỉ còn Lăng Vân Phong.

Mọi người đều biết, Lăng Vân Phong Hoa Kỉ Dung trưởng lão tinh thông nhất là đàn tranh.

Khi còn bé Khương Ngưng Y thường đến nghe Hoa Kỉ Dung đàn tấu đàn tranh, nghe xong một khúc tâm thần an bình, mệt mỏi bay sạch!

Nhưng nàng bởi vì trước sau luôn được trưởng bối trong môn gửi gắm kỳ vọng, sinh hoạt ngoại trừ tu luyện ra thì căn bản không có thời gian tự học đàn tranh, sau cùng chỉ có thể hi vọng hôn phu tương lai biết đánh đàn...

"Sư tỷ!"

Thời điểm Khương Ngưng Y đi đến Lăng Vân Phong đúng lúc chạm mặt Lăng Uyển Nhi, sau khi trông thấy Khương Ngưng Y nàng lập tức vui vẻ kêu to.

"Uyển Nhi, tại sao ngươi lại ở đây?"

Khương Ngưng Y kinh ngạc hỏi.

“Ta tới lấy đan dược cho Tiêu Thanh ca ca, còn nữa sư tỷ, ta nói cho tỷ một tin tốt!”

Lăng Uyển Nhi hào hứng nói, trên gương mặt nhỏ nhắn mang nét đắc ý.

Khương Ngưng Y hỏi: "Tin tốt gì?"

Lăng Uyển Nhi lại không nói thẳng, ngược lại thừa nước đυ.c thả câu: "Sư tỷ có biết Âm Lâm không?"

"Biết, đây không phải là trận pháp Hoa trưởng lão thiết lập vì tìm kiếm tri âm sao?”

Khương Ngưng Y gật đầu.

Hoa Kỉ Dung vì tìm tri âm trong tông môn mà bố trí Âm Lâm, người thông qua Âm Lâm có thể yêu cầu Hoa Kỉ Dung đưa đan dược.

Chỉ cần là đan dược mà nàng biết luyện chế, bất kỳ loại nào cũng được!

Thời điểm tin tức vừa ra, các phong chủ ở Đạm Nhiên tông đều kích động không thôi, dù không biết đàn cũng tình nguyện đến thử sức, dù sao cũng không có trừng pháp, bọn họ không có việc gì liền bắt đệ tử ôm đàn tranh tới đây thử vận khí, ai thông qua còn được phong chủ khen thưởng.

Thấy Lăng Vân Phong đâu đâu cũng là người, Hoa Kỉ Dung lúc này ý thức được ý tưởng tìm tri âm đơn thuần của mình không ổn, vì thế cũng không muốn dùng lại Âm Lâm.

Nhưng thu hồi trận pháp quá rườm rà, còn không bằng để nó ở rừng trúc xem như trang trí, thế nên mới đặt ra quy củ mới.

Nếu không thông qua Âm Lâm, không chỉ sẽ bị rừng trúc quất roi mà còn bị cởi sạch sẽ treo ở Lăng Vân Phong ba ngày!

Đừng nói học đàn tranh đa phần là nữ đệ tử, nghe thấy phải cởi sạch đã sợ đến hoa dung thất sắc, mà nam đệ tử cũng không muốn đại điểu tung bay.

Cuối cùng đám người tan đàn xẻ nghé!

"Đúng vậy!"

Lăng Uyển Nhi gật đầu, hưng phấn nói: "Tin tốt này của ta có liên quan đến Âm Lâm.”

"Ồ?"

"Tỷ biết không? Vừa nãy tên Phương Trần ở ngoại môn mang đàn tranh đến trả cho Hoa trưởng lão, ta không biết hắn lấy được từ đâu, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn liền biết hắn khẳng định mưu đồ làm loạn, thế nên ta tương kế tựu kế, nói dối dẫn hắn đi gặp Hoa trưởng lão, sau đó dẫn hắn vào Âm Lâm!”

Lúc này Lăng Uyển Nhi thấy Khương Ngưng Y không nói gì thêm bèn vào thẳng chủ đề chính, cười chế giễu: “Chúng ta cứ đợi đến lúc hắn làm trò cười đi!”