Chương 11: Tiếng đàn da diết rung động nhân tâm

Sau khi nghe xong, Khương Ngưng Y hoa dung thất sắc, gấp giọng nói: "Uyển Nhi, sao ngươi có thể đối xử với Phương sư huynh như vậy?”

Lúc này nàng rốt cuộc mới hiểu vì sao Phương sư huynh vô duyên vô cớ ôm đàn tranh, hóa ra là đến trả cho Hoa trưởng lão.

Nhưng nàng không ngờ tới Phương Trần lại bị Lăng Uyển Nhi hãm hại.

Nếu bị cởi sạch trói lại, Phương sư huynh chẳng phải sẽ mất hết thể diện sao?

“Sư tỷ, vì sao ta không được làm thế? À ta biết rồi, có phải tỷ cảm thấy ta báo thù quá trớn rồi không?”

Lăng Uyển Nhi vội vàng giải thích: “Nhưng ta không làm hắn bị thương, nhiều lắm chỉ mất mặt, chịu chút giáo huấn mà thôi!”

Nàng cảm thấy có chút ủy khuất, tại sao Phương Trần bình thường làm mưa làm gió, khi nhục Tiêu Thanh, sư tỷ cũng đâu quan tâm!

Hiện tại mình chỉ mới cho hắn nếm chút mùi vị đã chọc sư tỷ tức giận?

"Ai nha, ngươi. . . Được rồi, ngươi tự đi hỏi Tiêu sư đệ, ta đi cứu người trước!"

Khương Ngưng Y biết Lăng Uyển Nhi hiểu lầm nguyên nhân mình tức giận, nhưng nàng lo lắng cho Phương Trần, không kịp giải thích đã thẳng hướng đến rừng trúc.

Thấy Khương Ngưng Y ngự phi kiếm hóa thành kiếm quang bay đi, không để ý chút nào đến quy định cấm ngự kiếm bên trong Lăng Vân Phong, Lăng Uyển Nhi sợ hãi kêu lên: “Sư tỷ…”

Nói xong nàng cũng vội vàng theo sau Khương Ngưng Y.

Thời điểm Khương Ngưng Y vội vã chạy tới đỉnh núi, không nhìn thấy Phương Trần bị Âm Lâm lột sạch sẽ, chỉ trông thấy một đám sư tỷ Lăng Vân Phong ngày thường kiều mị động lòng ngươi, hiện tại lúc này hai mắt phiếm hồng, giọng nói đứt quãng thút thít thảm thiết…

Lăng Uyển Nhi chạy theo sau nhìn thấy tình cảnh như thế càng trợn mắt hốc mồm…

Đây là chuyện gì?

Đúng lúc này.

Bên trong Âm Lâm truyền đến từng tiếng đàn u oán thương cảm, nghe như than khóc, huyền âm nhịp nhàng, giai điệu âm u hiu quạnh khiến người nghe trong lòng rung động, chỉ cảm thấy tình nồng ý cắt!

Đến Khương Ngưng Y cùng Lăng Uyển Nhi nghe thấy cũng cảm thấy thân thể mềm mại bỗng cứng đờ, ánh mắt lại không tự giác tuôn ra bi thương, giống như trông thấy một đôi nam nữ rõ ràng yêu nhau say đắm lại bị tàn nhẫn chia cắt, bình rơi trâm vỡ, nam tử tinh thần chán nản, nữ tử lấy nước mắt rửa mặt…

Đám nữ đệ tử Lăng Vân Phong ngoại trừ bi thương còn có ngây ngốc không nói nên lời.

Người bên trong Âm Lâm thật sự là tên phế vật Phương Trần ở ngoại môn sao?

Khương Ngưng Y đứng bên cạnh Lăng Uyển Nhi kinh ngạc nhìn xuyên qua Âm Lâm, trong ánh mắt có vô vàn suy nghĩ…

Một lát sau, thanh âm bên trong Âm Lâm dần dần ngừng lại.

“Sư tỷ, hắn còn biết đánh đàn tranh sao?”

Mà lúc này Lăng Uyển Nhi sắc mặt khó tin, đồng thời không thể tiếp nhận Phương Trần có thể đàn tấu ra khúc nhạc da diết rung động lòng người như thế.

Khương Ngưng Y bình tĩnh nói: “Không chỉ đàn tranh mà Phương sư huynh còn làm rất nhiều chuyện ngươi không biết, tỉ như hắn ẩn giấu tu vi chỉ vì khích lệ Tiêu sư đệ, hơn nữa còn đem ngọc giản Lưu Ảnh của Truyền Công Các cho Tiêu sư đệ chỉ vì muốn trợ giúp hắn nhanh chóng trưởng thành…”

"Chuyện ngươi không biết có rất nhiều."

"Cái gì?"

Lăng Uyển Nhi như bị sét đánh, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Nàng lúc này mới giật mình, vừa rồi lúc ở chân núi nàng rõ ràng cảm nhận được tu vi Phương Trần là Luyện Khí cửu phẩm!

Nhưng nàng bởi vì nóng lòng trả thù mà không để ý chuyện này. . .

Hiện tại được Khương sư tỷ thức tỉnh, nàng trong nháy mắt hiểu rõ tất cả mọi chuyện!

Phương Trần Luyện Khí cửu phẩm sao có thể làm khó dễ Tiêu Thanh tu vi trì trệ không tiến.

Hết thảy đều có nguyên nhân khác!

Một lát sau.

Bên trong Âm Lâm.

Một thân ảnh áo trắng chậm rãi đi ra.

Tầm mắt mọi người đều không tự chủ được tập trung về hắn.

Phương Trần không nói gì, chỉ thản nhiên đáp: “Đàn tranh Phương mỗ đã trả, cáo từ!”

"Phương sư huynh, ta thay Lăng sư muội xin lỗi. . ."

Khương Ngưng Y vội nói.

"Không cần! Chỉ hy vọng về sau ngươi cùng Lăng Uyển Nhi đừng xuất hiện trước mặt ta!”

Phương Trần chỉ vứt xuống một câu tuyệt tình như thế, nhìn thật sâu Khương Ngưng Y, sau đó không quay đầu hạ sơn.

Sắc mặt Khương Ngưng Y nháy mắt xám ngắt, lòng như đao cắt.

Sư huynh nhìn nàng như thế là có ý gì?

Ủy khuất sao?

Khổ sở sao?

Dường như cái gì cũng có!

Lúc này Khương Ngưng Y chỉ cảm thấy trong lòng bi thương đến mức không thể hô hấp.

Lăng Uyển Nhi cũng áy náy không thôi!

Cả một quá trình âm thầm hy sinh không một chút oán hờn lại bị người ta hiểu lầm hãm hại, thậm chí còn suýt mất hết mặt mũi!

Nếu không phải Phương sư huynh biết đàn tấu đàn tranh thì hiện tại hắn đang bị dày vò như thế nào!

“Sư tỷ ta xin lỗi, ta không nên liên lụy Phương sư huynh hiểu lầm tỷ!”

Lăng Uyển Nhi nhìn sư tỷ khổ sở bèn vội vàng đuổi theo Phương Trần.

Nàng biết là do mình liên lụy sư tỷ!

"Không cần."

Khương Ngưng Y hít sâu một hơi, cưỡng ép giữ nàng lại, lắc đầu.

“Ngươi đi giải thích rõ ràng với các sư tỷ đi, đừng để bọn họ hiểu lầm sư huynh.”

“Vậy được.”

Thấy Khương Ngưng Y kiên quyết giữ chặt mình, Lăng Uyển Nhi đành phải đáp ứng.

Đợi Lăng Uyển Nhi đi giải thích rõ ràng chuyện của Phương Trần với những người khác, Khương Ngưng Y liếc qua bóng lưng Phương Trần, trong lòng lóe lên một ý nghĩ…

Ngươi âm thầm hy sinh nhiều như vậy lại bị người khác hiểu lầm, hiện tại chắc hẳn rất khó chịu…

. . .

"Mẹ nó, quên lấy phần thưởng Âm Lâm rồi…”

Phương Trần sau khi tiêu sái hạ sơn, lúc này mới bàng hoàng nhận ra.

Chỉ lo phân rõ giới hạn với Khương Ngưng Y mà quên béng chuyện này!

Tâm tình Phương Trần rất khó chịu, dù sao đan dược Hoa Kỉ Dung luyện chế nói không chừng có cơ hội cứu vãn tư chất hỏng bét của mình!

Có điều nếu như hiện tại quay đầu thì lộ ra tư thái hiện tại của hắn có chút làm màu!

Phương Trần cân nhắc, cảm thấy không cùng Khương Ngưng Y sinh ra liên hệ so với lấy phần thưởng càng quan trọng hơn.

“Bỏ đi, lần sau quay lại đòi là được? Trưởng lão chắc sẽ không giựt nợ đâu!”

Phương Trần sờ cằm, nghĩ thầm chính mình vừa rồi diễn xuất bằng mắt không tệ.

Ánh mắt chán ghét, căm hận kia chắc hẳn Khương Ngưng Y sẽ cảm nhận được.

Người bình thường gặp ánh mắt này khẳng định sẽ không tiếp cận hắn nữa!

Vừa rồi ở trong Âm Lâm, Phương Trần biết được quy tắc Âm Lâm là thông qua trình diễn đàn tấu dẫn đến cộng hưởng mới có thể phá trận.

Nếu không sẽ phải lột sạch quần áo trở thành người nổi tiếng số một Đạm Nhiên tông!

Bắt hắn phải lựa chọn một trong hai.

Hoặc là lõa thể mất mặt, hoặc là trực tiếp phá trận!

Khoảnh khắc đó Phương Trần không còn lựa chọn nào khác.

Đàn tấu không nhất định sẽ chết.

Nhưng trần như nhộng bị treo lên Lăng Vân Phong sẽ chết thật!

Cho nên Phương Trần chỉ có thể đàn tấu đàn tranh, đồng thời hạ quyết tâm, nếu xuất trận gặp phải Khương Ngưng Y đuổi tới sẽ thể hiện thái độ vô cùng chán ghét Lăng Uyển Nhi, tiện thể ghi hận luôn Khương Ngưng Y!

Như thế, cho dù trong lòng Khương Ngưng Y có ý gì với mình đều không quan trọng, cho dù là sùng bái hay sinh ra ái mộ cũng không thành vấn đề!

Bởi vì hắn đã có lý do chính đáng để tránh né Khương Ngưng Y!

Chỉ cần không thấy mặt, hắn tất nhiên không thể nào bị nàng mưu sát!

Nghĩ tới đây, Phương Trần liền cảm thấy mình thật sự là thiên tài.

Ha ha!

Hệ thống, ngươi lại thất bại rồi!

Đúng lúc này.

Một thanh âm kiều mị đột ngột vang lên sau lưng: “Ngươi đang cười cái gì?”

Phương Trần đang nhe răng cười sắc mặt đột nhiên thay đổi…