Chương 12: Ba loại đan dược

"Người nào?"

Phương Trần cả kinh quay người nhìn lại.

Sau lưng hắn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một nữ tử cao gầy mặc váy đỏ, nàng búi tóc cao quán, trâm cài khảm châu, da như tuyết trắng, môi đỏ phơn phớt, trên người có mùi hương nhàn nhạt.

Thật xinh đẹp!

Thơm quá!

Đây là phản ứng đầu tiên của Phương Trần khi nhìn thấy nữ tử này.

Mùi hương trên người đối phương không giống hương thơm tầm thường, cũng không giống mùi nước hoa công nghiệp Phương Trần từng ngửi qua ở kiếp trước, hương thơm trên người nữ tử giống đan hương cũng giống như mùi hoa cỏ, tóm lại làm cho tâm thần người ta cảm giác sảng khoái.

Mà người tới không có ý định che giấu thân phận, thấy Phương Trần lên tiếng liền hăng hái cười đáp lại.

“Ta là Hoa Kỉ Dung, trưởng lão Đạm Nhiên tông, chấp ấn của Lăng Vân Phong.”

Các phong chủ Đạm Nhiên tông còn gọi là chấp ấn, bởi vì các phong đều có pháp ấn trấn phong, uy lực cường hãn có thể phòng ngự kẻ địch, thế nên phong chủ chấp chưởng pháp ấn trấn phong cũng được xưng là chấp ấn.

Nghe vậy, Phương Trần trong lòng khẽ run.

Người này lại chính là Lăng Vân Phong Hoa Kỉ Dung?

Hắn xem như hiểu được vì sao người khác đều truyền nhau Hoa Kỉ Dung khuynh quốc khuynh thành!

Quan sát khoảng cách gần, đây quả thực là dung mạo họa quốc ương dân làm hắn tâm phiền ý loạn…

"Ngươi thất thần làm cái gì? Đến phiên ngươi, ngươi là ai? Là đệ tử phong nào?"

Hoa Kỉ Dung thấy Phương Trần không nói một lời, nhất thời có chút bất mãn.

Phương Trần lúc này mới ý thức bản thân có chút không lễ phép, vội vàng hành lễ nói.

“Bái kiến Hoa trưởng lão! Vãn bối Phương Trần là đệ tử ngoại môn!”

“Đệ tử ngoại môn?”

Nghe vậy Hoa Kỉ Dung sững người, lúc này mới nghiêm túc nhìn thoáng qua Phương Trần, lập tức kinh ngạc nói: “Trạng thái huyết khí của ngươi xem ra chí ít cũng hơn 20 tuổi, vậy mà chỉ mới Luyện Khí cửu phẩm? Tư chất không khỏi quá kém! Ngươi từng trúng độc hay là linh căn bị thương?”

Nghe Hoa Kỉ Dung nói thế, Phương Trần nhất thời cảm giác tinh thần bị đả kích to lớn, trưởng lão này có phải quá bất lịch sự hay không?

Hắn gằn giọng: “Hồi bẩm trưởng lão, ta trời sinh như thế!”

"Ồ! Thì ra là vậy!"

Hoa Kỉ Dung giật mình, lập tức tựa hồ nhìn ra Phương Trần phiền muộn, vì thế nhớ tới một chuyện, ánh mắt sáng lên đi tới dỗ dành Phương Trần.

“Không sao, ngươi không cần khổ sở, tu vi của ngươi như thế có khả năng không chỉ bởi vì tư chất, cũng có thể là do bình thường ngươi đều đem thời gian tu luyện đặt vào việc luyện đàn!”

“Huống hồ ngươi cũng không phải người kém nhất trong số đệ tử trẻ tuổi trong tông môn chúng ta!”

“Ta từng nghe nói ngoại môn còn có một người nhập tông hơn mười năm, hiện tại mới chỉ Luyện Khí tam phẩm, thiên phú so với ngươi kém hơn nhiều! Ta ở Đạm Nhiên tông nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua đệ tử có thiên phú kém như hắn, ha ha…”

Nói xong Hoa Kỉ Dung cảm thấy thú vị quá đỗi, nhịn không được cười ra tiếng.

Mà tinh thần của Phương Trần nhất thời lại bị tàn phá thêm lần nữa.

Ngươi quá quắt lắm rồi đấy!

Làm trưởng lão ngon lắm sao?

Hoa Kỉ Dung cười xong mới phát hiện sắc mặt Phương Trần đã hiện lên màu xám đen, nàng buồn bực hỏi: “Sao vậy? Tại sao ngươi không nói gì? Thân thể không thoải mái sao?”

“Không sao trưởng lão, ta chẳng qua cảm thấy hơi mệt mà thôi.”

Phương Trần gượng ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Vậy được rồi. . ."

Hoa Kỉ Dung lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện, tò mò dò hỏi: “Vậy vừa rồi ngươi đang cười gì?”

Phương Trần tùy tiện tìm lý do: “Thành công thông qua Âm Lâm nên cảm thấy tự hào ạ.”

"Ừ! Vậy ngươi cũng không cần quá mức vui mừng, Âm Lâm đối với ngươi mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Hoa Kỉ Dung trên mặt vui vẻ, trong mắt lộ ra hưng phấn: “Người nên vui mừng là ta mới đúng, ta rốt cục cũng gặp được đồng đạo!”

Đồng đạo?

Hả?

Phương Trần chỉ cảm thấy có chỗ quái lạ. . .

Hoa Kỉ Dung vỗ vai Phương Trần: “Dựa vào trình độ của ngươi, nhất định có thể cùng ta luận đạo rất lâu, sau này ngươi phải thường xuyên đến Lăng Vân Phong tìm ta đó.”

"Vãn bối không dám!"

Phương Trần lập tức ôm quyền, đồng thời trong lòng dâng lên hưng phấn. . .

Không thể không nói, tuy rằng Hoa trưởng lão hơi bất lịch sự nhưng mượn đàn tranh trở thành đồng đạo của đối phương trên phương diện âm nhạc, thậm chí còn được mời luận đạo, đây chẳng phải tương đương với việc ôm đùi đại nhân vật sao?

Cũng xem như đạt được mục đích lần này!

“Đừng khiêm tốn với ta!”

Hoa Kỉ Dung đẩy hai tay ôm quyền của Phương Trần, hưng phấn hỏi: “Đúng rồi, khúc ngươi mới đánh vừa rồi tên là gì?”

"Uổng Ngưng Mi!"

Phương Trần đáp.

"Uổng Ngưng Mi. . . Tên rất hay! Khúc này do ngươi tự sáng tác?”

"Không phải, là của một vị bằng hữu dân gian của ta!”

Phương Trần không dám mạo nhận.

Hoa Kỉ Dung thoáng tiếc nuối, sau đó nói: "Có thể cho ta mượn khúc phổ xem được không?”

"Không thành vấn đề!"

Phương Trần tay chân nhanh nhạy, trực tiếp lấy ra một ngọc giản trống không, đem khúc phổ trong trí nhớ viết vào ngọc giản đưa cho Hoa Kỉ Dung.

Hệ thống tuy rằng rất cẩu nhưng kỹ năng cho hắn cũng không phải hạng xoàng, khúc phổ hiện rõ mười mươi trong đầu hắn, lúc ghi chép cũng rất nhanh chóng.

Hoa Kỉ Dung lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, tiểu tử này được đó!

Nàng nhận khúc phổ, thần sắc hài lòng cùng sảng khoái.

“Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn đan dược gì.”

Phương Trần đại hỉ.

Rốt cục cũng vào chủ đề chính!

Hắn vừa nãy luôn muốn tìm cơ hội mở miệng đòi đan dược, có điều cảm thấy tùy tiện mở miệng có chút không lễ phép, hiện tại Hoa Kỉ Dung chủ động mở miệng đúng là không thể tốt hơn.

Phương Trần không chút do dự nói: “Hoa trưởng lão, ta muốn đan dược thay đổi tư chất!”

“Thay đổi tư chất?”

Hoa Kỉ Dung sờ cái cằm trơn bóng, suy tư một hồi mới nói: “Đan dược kiểu này ta có ba loại, nhưng mỗi một loại đan dược xác suất thành công đều cực thấp, ngươi xác định muốn dùng sao?”

Tuy nói cực thấp nhưng Hoa Kỉ Dung thực chất chỉ đang khiêm tốn mà thôi.

Ba loại đan dược này đều được luyện chế từ dược liệu trân quý, tuy rằng nghịch thiên cải mệnh, trở thành thiên tài như Khương Ngưng Y là điều không thể, nhưng muốn tư chất tăng tiến tuyệt đối không thành vấn đề!

Hoa Kỉ Dung có lòng tin, Phương Trần sau khi ăn xong khẳng định sẽ thoát xác!

"Xác định!"

Phương Trần lần nữa đại hỉ.

Xác xuất thành công có thấp cũng phải thử một phen!

“Được, cho ngươi! Đây là Chủng Hư Đan thích hợp nhất cho tu sĩ Luyện Khí kỳ muốn thay đổi tư chất!”

Hoa Kỉ Dung lấy một bình ngọc trong nhẫn trữ vật đưa cho Phương Trần.

Nhưng Phương Trần không nhận lấy, trái lại sửng sốt.

“Chủng Hư Đan? Dường như… ta ăn rồi!”

Trong trí nhớ hắn lập tức lóe lên cảnh tượng nguyên chủ ăn một viên Chủng Hư Đan giống hệt đan dược Hoa Kỉ Dung đưa vừa nãy, một chút tác dụng cũng không có…

“Hả? Ngươi ăn rồi sao? Vậy ngươi không thể ăn nữa!”

Hoa Khỉ Dung buồn bực, tại sao ăn rồi mà tư chất lại kém như vậy, không thể nào.

Nàng thu hồi lại bình ngọc đựng Chủng Hư Đan, trở tay lấy ra một bình khác nói: “Vậy cái này thì sao? Linh Cơ Dược Dịch, tuy dược lực hung mãnh không thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí sử dụng, nhưng chỉ cần phối hợp với đan dược bảo vệ tâm mạch thì không có vấn đề!”

Nhưng Phương Trần lại lần nữa sửng sốt, sau đó mở to hai mắt ngạc nhiên nói: “Hình như ta từng uống rồi!”

Hoa Kỉ Dung: "?"

Nàng lập tức thu hồi bình ngọc, dự định lấy ra một loại khác.

Nhưng lúc này Phương Trần lại run giọng nói: “Hoa trưởng lão, nếu đan dược còn lại là Cổ Thụ Linh Quả Đan thì không cần đâu… Có vẻ ta cũng ăn rồi!”

Hoa Kỉ Dung kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, vô thức hỏi: “Ngươi ăn cả ba loại rồi sao? Vậy tại sao tư chất ngươi vẫn như vậy…?”

Nàng còn chưa nói xong đã phát hiện Phương Trần dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mặt mũi xám xịt, nhất thời giật mình kịp thời im miệng, không tự nhiên giải vây nói: “Ừm vậy… có lẽ là do vận khí ngươi quá kém, ha ha.”

“Nếu đã như vậy, ta không có đan dược khác, đan dược lợi hại hơn ta chỉ mới gặp qua trong truyền thuyết…”

Vừa nói xong, Hoa Kỉ Dung mở ra hai tay.

Chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Phương Trần rốt cục cũng tan rã…

Trong lòng hắn ngập tràn tư vị đau khổ.

Tư chất của ta còn có thể kém hơn nữa sao?