Chương 13: Toái Ngọc Đan trợ lực

Phương Trần hiện tại cũng xem như sâu sắc cảm nhận được nguyên chủ vì sao cuối cùng lại chọn con đường nhập ma.

Dứt bỏ hết thảy, triệt để rơi vào ma đạo, lợi dụng con đường này để nâng cao tư chất cũng không phải không thể lý giải!

Có điều Phương Trần cũng phần nào thấy được sự cường thịnh của Phương gia, vậy mà có thể cho Phương Trần dùng nhiều đan dược trân quý như vậy!

Mà lúc này Hoa Kỉ Dung để tỏ lòng an ủi, tay ngọc vỗ đầu vai Phương Trần hỏi: “Nếu cả ba loại đan dược này ngươi đều không cần, vậy ngươi muốn loại nào?”

Phương Trần thở dài một hơi: "Nếu đã vậy thì xin Hoa trưởng lão cho đệ tử Toái Ngọc Đan!”

"Toái Ngọc Đan?"

Lông mày Hoa Kỉ Dung cau lại.

“Toái Ngọc Đan ngươi nói là đan dược có khả năng giúp đệ tử Luyện Khí tăng cao tu vi sao?”

"Đúng vậy!"

Phương Trần gật đầu, bản thân không còn cách thay đổi tư chất, thân là sư huynh, hắn đương nhiên muốn trợ giúp Tiêu Thanh thêm chút sức!

Tiêu sư đệ, sư huynh chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi!

Ai ngờ Hoa Kỉ Dung lại lắc đầu nói: "Ta không thể cho ngươi."

"Tại sao? Do đan dược này quá mức trân quý ư?"

Phương Trần sững sờ.

"Làm sao có thể? Toái Ngọc Đan đương nhiên đắt đỏ, nhưng với ta mà nói hoàn toàn không đáng tiền."

Lời của Hoa Kỉ Dung toát ra mấy phần trịch thượng.

“Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi một bình.”

Hô hấp của Phương Trần trong nháy mắt dồn dập…

Hoa Kỉ Dung giải thích.

“Chẳng qua là do đan dược này quả thực không có nhiều tác dụng với ngươi.”

“Bởi vì điều kiện tiên quyết sử dụng Toái Ngọc Đan là thiên phú càng tốt dược hiệu càng tốt, ngươi…”

Nói đến đây Hoa Kỉ Dung liếc qua Phương Trần, cảm thấy không thể lại tiếp tục tổn thương hắn, sau đó đột nhiên nói sang chuyện khác.

“Mặt khác, mục đích lớn nhất khiến người ta muốn sử dụng Toái Ngọc Đan chính là xác suất sử dụng một lần có thể trực tiếp tấn cấp một tầng!”

“Nhưng ngươi hiện tại đã là Luyện Khí tầng chín, không có khả năng tấn thăng thêm nữa, đan dược này cũng không thể nào giúp ngươi lên được Trúc Cơ kỳ…”

“Cho nên ngươi muốn Toái Ngọc Đan cũng vô dụng, ngươi vẫn nên suy nghĩ cho kỹ.”

Nhưng Phương Trần không chút do dự lắc đầu.

"Hoa trưởng lão, đệ tử tâm ý đã quyết, mong trưởng lão ban thưởng Toái Ngọc Đan!"

Con ma bài bạc trong lòng hắn đang rục rịch!

Có xác suất trực tiếp tấn cấp?

Tiêu Thanh thân là khí vận chi tử, Âu Hoàng trong Âu Hoàng, xác suất không phải đã cao lại càng cao sao?

Theo hệ thống tính toán, nửa tháng sau Tiêu Thanh sẽ đến Luyện Khí thất phẩm, có Toái Ngọc Đan trợ giúp, đi thẳng tới Luyện Khí bát phẩm cũng không thành vấn đề?

Khí vận chi tử Luyện Khí bát phẩm, sức chiến đấu lại là Luyện Khí cửu phẩm, toàn lức bạo phát ra Trúc Cơ nhất phẩm, sức mạnh tiềm tàng Trúc Cơ nhị phẩm, thời khắc sinh tử Trúc Cơ tam phẩm…

Tiêu Thanh ăn viên đan dược kia cũng đồng nghĩa Phương Trần trực tiếp Kim Đan!

"Ai. . ."

Hoa Kỉ Dung nhìn Phương Trần, nàng thở dài thườn thượt, lấy ra một bình ngọc ném cho hắn.

“Chỗ này ước chừng khoảng một cân, ta cũng không đếm kỹ, không nhớ luyện chế năm nào, ngươi cầm đi đi.”

“Có điều ngươi đừng tham ăn, thân thể tu sĩ có hạn, ăn nhiều sẽ bạo thể.”

Phương Trần vội vã nhận lấy, cúi đầu ôm quyền nói cảm tạ: “Vâng, đệ tử nghe theo dạy bảo, đa tạ Hoa trưởng lão!”

Hoa Kỉ Dung lại nói: "Ngoài ra, bình đan dược này xem như tạ lễ ngươi cho ta khúc phổ.”

“Còn về phần thưởng thông qua Âm Lâm, ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ làm cách nào để lợi dụng tốt nhất cơ hội lần này, sau đó hãy mở miệng với ta.”

“Hi vọng lần sau ngươi tới có thể mang tới từ khúc hay hơn!”

Nghe vậy Phương Trần sửng sốt, sau đó vui mừng không thôi.

Hắn không nghĩ tới Hoa Kỉ Dung lại hào phóng như thế!

Quả nhiên là mỹ nhân lòng dạ lương thiện, tâm hồn tròn trịa!

Hắn ngẩng đầu vừa định cảm tạ, ai biết Hoa Kỉ Dung sớm đã biến mất.

Thấy thế, Phương Trần đành phải thi lễ với không khí: "Đa tạ Hoa trưởng lão."

Sau khi cảm tạ, Phương Trần lại quay người rời đi.

Mà tại Lăng Vân Phong, Hoa Kỉ Dung sau khi quay về Âm Lâm lại thở dài một hơi.

“Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi.”

Phương Trần cố chấp tăng cao tu vi, đặc biệt là lấy Toái Ngọc Đan về làm chuyện vô ích khiến nàng có chút thất vọng.

Nàng cũng biết người tu đạo cố chấp với tu vi là chuyện không thể nào bình thường hơn được.

Nhất là Phương Trần chỉ mới hai mươi tuổi, quả thật là chuyện thường tình!

Nhưng nàng cảm thấy Phương Trần âʍ đa͙σ cao siêu như vậy chắc hẳn tâm tính, trí tuệ và truy cầu tất nhiên khác các tu sĩ còn lại!

Nhưng hôm nay xem ra ngoại trừ huyền âm da diết nhập tâm, thì hành động của Phương Trần đến cùng vẫn chỉ là một đệ tử bình thường.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Kỉ Dung nhịn không được bật cười.

Chính mình lúc còn trẻ không phải cũng thường xuyên thích làm chuyện vô ích sao, tại sao tu đạo nhiều năm lại bắt đầu yêu cầu hà khắc với một tên tiểu bối?

Xem ra nàng đã già rồi…

Hoa Kỉ Dung thu hồi suy nghĩ, trở tay cất đàn tranh đồng thời quay đầu ra ngoài thản nhiên nói.

“Tiểu Bồng, ngươi đi Xích Tôn Sơn gọi Uyển Nhi tới đây!”

Bên ngoài nhất thời truyền đến một tiếng đáp kinh hồn táng đảm: "Vâng, phong chủ!"

. . .

Phương Trần rất nhanh dọc theo Hải Quy Đài quay về Ánh Quang Hồ Sơn.

Sau khi đi xuống chân núi, Phương Trần liền đi tới gian phòng nhỏ của Tiêu Thanh.

"Sư huynh sao lại tới đây? !"

Nhìn thấy Phương Trần trong thời gian ngắn tới lui liên tục, Tiêu Thanh thoáng có chút kinh ngạc.

"Cái này cho ngươi!"

Phương Trần trực tiếp lấy ra Toái Ngọc đan đưa cho Tiêu Thanh.

Cách để trong thời gian ngắn đề cao thực lực của Tiêu Thanh chính là cắn thuốc!

Phương Trần trong lòng âm thầm nói… Hi vọng khí vận chi tử đừng làm hắn thất vọng!

"Đây là cái gì?"

Tiêu Thanh kinh hãi.

"Ăn là được, sư huynh sẽ không hại ngươi."

Phương Trần sau khi nói xong xoay người rời đi, chỉ để lại cho Tiêu Thanh một bóng lưng cao lớn.

Thấy bóng Phương Trần đi xa, Tiêu Thanh còn chưa kịp há miệng cự tuyệt.

Đúng lúc này.

Trong cơ thể Tiêu Thanh vang lên một giọng cười già nua.

"Ha ha, là một bình Toái Ngọc Đan, tên Phương sư huynh này thật sự rất coi trọng ngươi!”

"Tiểu tử ngươi cũng đừng cô phụ kỳ vọng của hắn!"

Tiêu Thanh lúc này chấn kinh.

"Cái gì? Một bình Toái Ngọc Đan? !"

Hắn thân là tu sĩ Luyện Khí làm sao lại chưa từng nghe qua đan dược này?

Vốn cho rằng Phương Trần chẳng qua cho hắn Ngưng Khí Đan hoặc Hồi Xuân Đan, không nghĩ tới lại là đan dược quý giá như thế!

Phải biết Hoa Kỉ Dung xem Toái Ngọc Đan là phế phẩm, nhưng đối với bất kỳ tu sĩ Luyện Khí nào mà nói, Toái Ngọc Đan chính là bảo bối vô giá.

Nhất là tình trạng hiện tại như Tiêu Thanh, Toái Ngọc Đan càng vô cùng quý trọng.

Chớ nói chi là hẳn một bình!

"Không được, cái này quá trân quý, ta phải trả cho Phương sư huynh."

Tiêu Thanh lập tức muốn xuất phát đi tìm Phương Trần.

Nhưng Tiêu Dao tôn giả trong người hắn liền ngăn cản nói: “Đủ rồi, hắn vừa rồi cố tình không nói đây là đan dược gì chính vì sợ ngươi cự tuyệt.”

“Ngươi bây giờ muốn đuổi theo trả cho hắn, không phải lại cho hắn thêm phiền phức sao?”

“Huống hồ hắn đã Luyện Khí cửu phẩm, hiệu quả Toái Ngọc Đan không cao, cho nên bình đan dược này vừa nhìn đã biết cố tình lấy cho ngươi!”

"Ngươi an tâm cầm lấy toàn lực tu luyện, chờ tu vi tăng tiến lại hoàn trả ân tình hắn là được!”

Nghe vậy, gương mặt Tiêu Thanh xuất hiện mấy phần do dự, sau cùng mới kiên định gật đầu: "Vâng!"

“Nếu đã như vậy, ta tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của Phương sư huynh, hiện tại ta sẽ tranh thủ mỗi một phút một giây luyện công!”

Cùng lúc đó.

Phương Trần đi đến sườn núi, trong đầu nhận được nhắc nhở của hệ thống:

"Đinh — — "

“Kiểm tra khí vận chi tử: Tiêu Thanh, trong tương lai cùng kí chủ sinh tử đấu sẽ đột phá đến Luyện Khí cửu phẩm, đồng thời sở hữu năng lực chiến đấu vượt cấp có thể so với tu sĩ Trúc Cơ, thời điểm sinh tử còn có thể bộc phát ra chiến lực Trúc Cơ nhị phẩm ngắn ngủi…”

Phương Trần lúc này cuồng hỉ. . .