Chương 14: Tu vi tăng lên

Hệ thống lại nói.

“Hệ thống sẽ tặng kí chủ tu vi Trúc Cơ nhất phẩm giúp kí chủ có đủ năng lực tạo nên áp lực sinh tử cường đại cho khí vận chi tử, thúc đẩy tiềm lực của Tiêu Thanh lên đến cực hạn, sau đó trước mặt mọi người bị Tiêu Thanh đánh chết!”

"Tu vi quán đỉnh, hiện tại bắt đầu!"

" [Chú ý] Quá trình tấn thăng Trúc Cơ hơi lâu, mong kí chủ đừng tùy ý hoạt động, hãy kiên nhẫn đợi quán đỉnh kết thúc!”

Dứt lời, Phương Trần lập tức đứng bất động, đồng thời hắn cảm nhận được Vạn Sát tâm pháp trong cơ thể đang tự động vận chuyển, tất cả linh lực giống như tràn vào đan điền, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được ngưng kết thành một khối đạo cơ.

Theo Phương Trần dùng nội thị quan sát được, khối đạo cơ này vuông vức không màu, trong suốt long lanh giống như tinh thể.

Thấy đạo cơ xuất hiện, Phương Trần mừng rỡ như điên.

Muốn lên Trúc Cơ có rất nhiều cách, ví như luyện chế đan dược hoặc thu thập thiên tài địa bảo, thậm chí có người vì muốn tiến giai Trúc Cơ phẩm chất cao nhất còn ngày này qua tháng nọ ở tại Trúc Cơ Tụ Linh Trận, ấp ủ ra đạo cơ tốt nhất, nhưng không có bất kỳ phương pháp nào giống Phương Trần hiện tại…

Không cần làm gì chỉ cần đứng yên là có thể ngưng tụ đạo cơ!

Hơn nữa kinh hỉ đạo cơ mang đến cho Phương Trần còn ở phía sau…

Sau khi ngưng tụ xong đạo cơ bắt đầu chậm rãi xuất hiện màu sắc!

Một vệt đỏ chói mắt dần dần nhiễm lên tinh thể không màu.

"Mẹ nó!"

Phương Trần lần nữa cuồng hỉ.

Phẩm chất đạo cơ chia làm ba loại, theo thứ tự là Nhân Đạo Trúc Cơ, Địa Đạo Trúc Cơ và Thiên Đạo Trúc Cơ.

Màu sắc đối ứng là đỏ, xanh, vàng!

Nếu không màu thì không có xưng hô phẩm chất, gọi là Trúc Cơ bình thường hoặc Trúc Cơ không màu đều được, dù sao cũng không có ai quan tâm…

Phương Trần vốn cho rằng mình chính là tư chất Trúc Cơ không màu, có thể là Trúc Cơ bình thường cũng đã không tệ, căn bản không trông mong sẽ có phẩm chất.

Không nghĩ tới vẫn được hệ thống gánh…

Khi tinh thể không màu triệt để chuyển đổi thành màu đỏ, nó không đình chỉ tốc độ mà lại tiếp tục biến chuyển.

Một vệt màu xanh xuất hiện.

Phương Trần kinh ngạc: "Mẹ nó!"

Cuồng hỉ!

Vẫn cuồng hỉ!

Vẫn là khí vận chi tử gánh giúp hắn!

Nhưng sau khi màu xanh bao trùm đạo cơ xong, nó không hề dừng lại, trong nháy mắt bắt đầu xuất hiện màu vàng.

Xoẹt!

Cơ thể Phương Trần phát ra tiếng vang nhẹ, căn cốt cũng theo đó sinh ra cải biến.

Thiên Đạo Trúc Cơ vốn trời sinh dị tượng!

Có điều bởi vì Phương Trần đột phá không theo lẽ thường, hoàn toàn nhờ hệ thống quán đỉnh hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ, thế nên vẫn chưa kinh động bất luận kẻ nào, càng không sinh ra dị tượng.

Sau cùng, màu vàng triệt để bao trùm đạo cơ, thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ trọn vẹn.

Khi Thiên Đạo Trúc Cơ xuất hiện, Phương Trần nháy mắt cảm giác được toàn bộ thiên địa giờ khắc này đều trở nên khác biệt, tai rõ mắt sáng, toàn thân nhẹ nhàng, phạm vi thần thức bao phủ cũng điên cuồng mở rộng.

Hắn có thể phát hiện được thiên địa linh khí rõ ràng hơn, mấy chiêu thức thuật pháp lúc này phảng phất như chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể mang theo linh khí khiến chiêu pháp trở nên càng lợi hại…

“Hóa ra đây chính là nguyên nhân tu sĩ Trúc Cơ có thể ngự kiếm phi hành…”

Phương Trần cảm thán.

Khó trách tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể ngự kiếm đồng thời sử dụng thuật pháp phi hành, hóa ra là bởi vì trình độ khống chế linh khí trở nên cao hơn!

Tuy nói tu sĩ Trúc cơ kỳ tạm thời gặp khó khăn bởi trình độ linh khí không cao, cũng không bay được bao xa, nhưng có thể bay và không thể bay là hai việc hoàn toàn khác biệt.

Ngoại trừ có thể phi hành, điểm khác biệt nhất giữa tu sĩ Trúc Cơ cùng tu sĩ Luyện Khí chính là, Phương Trần hiện tại còn chưa cảm nhận được thọ mệnh!

Tuổi thọ tu sĩ Trúc Cơ dài hơn, người có tố chất thân thể kém nhất cũng có thể sống đến 150 tuổi, người sống lâu nhất có thể sống đến 300 năm.

"150 năm. . . Chừng đó thời gian chắc hẳn ta có thể tìm được phương pháp gia tăng thực lực.”

Phương Trần nghĩ tới đây thì tự lẩm bẩm.

Hệ thống nói: “Quán đỉnh kết thúc, mong kí chủ tích cực thực hiện đúng chức trách trợ giúp khí vận chi tử trưởng thành, vì thương khung, vì vạn vật, vì thương sinh phụng hiến chính mình!”

"Thiên địa vô chung cực, nhân mạng như sớm mai!"

“Sống hèn mọn là sống cẩu thả, chỉ có vinh quang chết đi mới là thành công vĩ đại nhất!”

Phương Trần nghe xong lời này chỉ cảm thấy hệ thống nói hay thật, sau đó mắng: “Đũy mẹ mày…”

Mắng xong, chút cảm kích vừa dâng lên của Phương Trần với hệ thống đột nhiên tan thành mây khói!

“Có điều tại sao chỉ tới Trúc Cơ nhất phẩm? Không phải nói Tiêu Thanh có thể sở hữu tu vi Trúc Cơ nhị phẩm sao?”

Chờ sau khi Phương Trần mắng te tát xong mới kinh ngạc nhận ra sức mạnh trong cơ thể không phải Trúc Cơ nhị phẩm, nhất thời có chút kinh ngạc.

Hệ thống giải thích: "Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ có chút khác biệt, chênh lệch phẩm chất Trúc Cơ cũng lớn!"

“Kí chủ nếu có tu vi Trúc Cơ nhị phẩm lại cộng thêm thuật pháp, như vậy kí chủ sẽ có 0,63% chiến thắng khí vận chi tử! Cho nên không cần tăng lên Trúc Cơ nhị phẩm!”

Phương Trần: ". . ."

Hệ thống đúng là chó!

Sau đó hắn bèn trở về gian phòng rộng lớn của mình.

“Thiên Đạo Trúc Cơ này quả thật hơi lâu.”

Thế nhưng đợi Phương Trần tiến vào biệt viện, ngẩng đầu nhìn lên trời mới kinh ngạc nhận ra mặt trời đã xuống núi…

Trong lòng hắn thầm than may mắn.

May mắn bản thân là phế vật nhiều tiền, chỗ ở nằm ngay sườn núi gần như rất ít người lui tới.

Nô bộc đi theo trước đó bởi vì nguyên chủ phạm sai lầm đã bị Phương gia lấy về.

Mà Phương Trần vốn có mấy tiểu đệ, nhưng bởi vì bọn hắn tư chất có kém cũng không thể kém bằng Phương Trần, cho nên cả đám đều đã vào nội môn. . .

Tạo thành cục diện Phương Trần cô đơn lẻ bóng như hiện tại!

Bằng không quá trình đột phá vừa rồi của hắn tất nhiên sẽ bị cắt ngang!

Phương Trần chỉ có thể ở trong căn phòng mấy trăm mét vuông lẳng lặng hưởng thụ cô độc…

. . .

Cùng lúc đó.

Lăng Vân Phong.

Lăng Uyển Nhi nhận được truyền tin của Hoa Kỉ Dung, đi đến tiểu lâu trên đỉnh Lăng Vân Phong.

Khương Ngưng Y không yên lòng cũng cùng đi theo.

Trước lầu, cây cỏ hoa lá xum xuê dưới ánh chiều tà càng thêm rực rỡ diễm lệ.

"Sư tỷ, lát nữa ta nên làm gì?"

Lăng Uyển Nhi tâm thần bất định.

"Ta sẽ vào cùng ngươi! Chuyện này ta cũng có trách nhiệm."

Khương Ngưng Y nói.

"Trách nhiệm? Ngươi có trách nhiệm gì? Là ngươi bảo Uyển Nhi hãm hại Phương Trần sao?"

Lúc này, âm thanh nhàn nhạt của Hoa Kỉ Dung từ phía sau truyền đến.

Khuôn mặt Khương Ngưng Y cứng đờ, vội vàng xoay người cúi đầu ôm quyền: "Hoa trưởng lão, là đệ tử không kịp thời đem chân tướng sự tình nói cho Uyển Nhi nên mới phát sinh tình huống không đáng có."

"Ồ? Chân tướng? Nói như vậy, Uyển Nhi ở Lăng Vân Phong hãm hại đệ tử trong môn phái là hiểu lầm sao?"

Hoa Kỉ Dung nghiền ngẫm cười một tiếng, ánh mắt lại mang theo vài phần tàn khốc.

Đạm Nhiên tông từ trước đến nay nghiêm cấm tàn sát đồng môn.

Tuy rằng lúc trước Phương Trần rất đáng ghét, hơn nữa còn nhiều lần khi nhục đồng môn nhưng chưa bao giờ thương tổn người khác, nguyên nhân đa phần ngoại trừ không có thực lực ra thì còn có một phần là do môn quy hạn chế.

Tự ý thương tổn đồng môn sẽ nhận trừng phạt nghiêm trọng!

Cho nên Phương Trần mười năm tu đạo, tám năm nghiên cứu môn quy, hắn biết ra tay thế nào là chừng mực.

Đây cũng là lý do vì sao Phương Trần bị người ta căm ghét!

Hiện tại Lăng Uyển Nhi hãm hại Phương Trần khiến Hoa Kỉ Dung vô cùng tức giận!

Nàng rất thích Lăng Uyển Nhi.

Chính vì thế, Lăng Uyển Nhi công nhiên làm trái môn quy nàng mới càng thêm phẫn nộ.

Thật sự cho rằng tùy tiện nói dối Phương Trần chủ động đi vào Âm Lâm thì nàng sẽ nhẹ nhàng bỏ qua sao?

Mà Lăng Uyển Nhi thấy sắc mặt Hoa Kỉ Dung lạnh nhạt, lập tức cúi đầu nói: “Hoa trưởng lão, Uyển Nhi nguyện ý chịu phạt!”