Chương 16: Nguy hiểm không kịp đề phòng

Sau khi tắm xong Phương Trần dự định đi một chuyến đến Truyền Tông Các.

Hắn chưa từ bỏ ý định, muốn đến tìm thử xem còn tuyệt thế thần thông nào giúp hắn sở hữu tốc độ tu luyện bình thường hay không.

Đại đạo 3000, ít nhất cũng có một đường thu lưu hắn, cũng đâu thể để hắn làm một cô nhi tu tiên giả được?

Nhưng đúng lúc này.

“Xin hỏi Phương sư huynh có ở đây không?”

Bên ngoài truyền đến hai tiếng bước chân, sau đó là tiếng của Lăng Uyển Nhi.

“Có chuyện gì?”

Phương Trần giật mình, vừa trả lời đồng thời bấm niệm pháp quyết, đại môn chậm rãi mở ra, gần giống cửa tự động ở kiếp trước của hắn.

Đại môn mở ra lộ ra hai bóng người đứng ngoài cửa.

Lăng Uyển Nhi.

Khương Ngưng Y.

Mà lúc này trên mặt hai người đều có vẻ áy náy.

Đặc biệt là Lăng Uyển Nhi đầu cúi thấp, căn bản không dám nhìn thẳng Phương Trần.

“Phương sư huynh, ta tới để tạ lỗi!”

Thấy Phương Trần mở cửa Lăng Uyển Nhi không chút do dự nói: “Uyển Nhi biết sai, Uyển Nhi không nên hãm hại sư huynh, mong sư huynh tha thứ!”

Trong lúc nói còn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Phương Trần.

Hiển nhiên bên trong có lễ vật tạ lỗi do nàng chuẩn bị.

Thấy thế Phương Trần vô thức tiến lên, trên mặt đã treo nụ cười.

Hắn vốn muốn nói không có gì chỉ là việc nhỏ mà thôi, đừng để ý.

Sau đó lời qua tiếng lại khách sáo vài câu rồi mới nhận nhẫn trữ vật…

Nhưng Phương Trần lại phát hiện Khương Ngưng Y đứng sau lưng Lăng Uyển Nhi, sắc mặt hắn cứng đờ, bước chân nhịn không được lui về sau.

Không!

Không được!

Nếu hiện tại hắn rộng lượng tha thứ cho Lăng Uyển Nhi thì quan hệ với Khương Ngưng Y nhất định sẽ khôi phục lại như cũ.

Hắn không thể chấp nhận!

Phương Trần lập tức ngừng chân, thu hồi nụ cười, hắn nheo mắt, khóe miệng hiện ra khinh miệt: “Ha ha, Lăng sư muội có phải nhầm lẫn rồi chăng?”

“Cho ta một chiếc nhẫn trữ vật thì muốn tạ lỗi sao?”

"Ngươi xem ta là gì?"

Dáng vẻ của Phương Trần tức khắc làm hai nữ tử biến sắc.

"Ta. . ."

Lăng Uyển Nhi còn tưởng Phương Trần đang tức giận, vội nói: "Sư huynh trước mắt hãy nhận vật này, ngươi còn muốn gì ta có thể đi lấy!”

Nói xong Lăng Uyển Nhi còn muốn tiến lên đưa nhẫn cho Phương Trần.

Ai ngờ Phương Trần lại nghiêm giọng quát: “Cút, không được lại gần!”

Lăng Uyển Nhi bị dọa giật mình, đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào.

Khương Ngưng Y lộ ra thần sắc khó tin.

Phương sư huynh tại sao lại hung ác như vậy?

Phương Trần dùng ánh mắt ba phần chê cười, bảy phần khinh thường nói: “Ha ha, làm sai bây giờ lại muốn dùng một chiếc nhẫn để xin ta tha thứ sao? Không có cửa đâu!"

"Tư thái này của ngươi nói dễ nghe là đến tạ lỗi, nói khó nghe là vì tránh môn quy trừng phạt, tùy tiện cầm ít đồ đến đây bố thí!”

“Ta xem chiếc nhẫn này của ngươi bên trong không có vật gì tốt!”

“Thế gia tử đệ như các ngươi vĩnh viễn cao cao tại thượng làm người khác buồn nôn!”

“Lăn ra ngoài, các ngươi không xứng đi vào trong!”

Sắc mặt Lăng Uyển Nhi hốt hoảng, trong mắt không tự chủ được tuôn ra lửa giận.

Nàng đã tỉ mỉ chọn ra vật đáng giá nhất đặt ở bên trong.

Không nghĩ tới Phương Trần lại nói như vậy.

Nàng không tức giận mới là lạ!

Khương Ngưng Y lúc này đi lên ngăn trước người Lăng Uyển Nhi, nàng thấp giọng nói: “Phương sư huynh, vật trong nhẫn của Uyển Nhi đều là đồ quý giá, đa số đều là thiên tài địa bảo nội môn Xích Tôn Sơn, các phong khác chưa chắc có được.”

"Thôi đi, có quỷ mới tin! Ngươi và Lăng Uyển Nhi cùng một giuộc, lời nói ra có mấy phần đáng tin?”

Phương Trần khịt mũi coi thường.

Tư thái và giọng điệu này của hắn khiến khuôn mặt Khương Ngưng Y tái xanh, trong lòng khó chịu cùng cực.

Nghe thấy Khương Ngưng Y vì mình mà bị Phương Trần nhục nhã, Lăng Uyển Nhi rốt cuộc không chịu nổi, nàng nhịn không được tiến lên nói: "Phương Trần, ngươi không nên quá phận!"

"Đúng, là ta có lỗi, là ta hiểu lầm ngươi, cho nên muốn chém muốn gϊếŧ tùy ý ngươi!”

“Nhưng sư tỷ không làm sai điều gì, thậm chí còn vì ngươi liều mạng giải thích, ngươi dựa vào đâu mà chỉ trích tỷ ấy?”

“Liên luỵ người vô tội, không phân tốt xấu, ngươi có phải quá đáng rồi không?”

"Sư tỷ, chúng ta đi!"

Nói xong Lăng Uyển Nhi quay người mang theo Khương Ngưng Y rời đi.

Khương Ngưng Y không kháng cự, chỉ thất vọng nhìn Phương Trần sau đó quay người rời đi.

Cho dù tính khí nàng tốt cũng không thể chấp nhận được Phương Trần vô cớ chỉ trích.

Chẳng qua trong lòng đắng chát.

Tâm ý của nàng chung quy là đặt sai người!

Thấy thế đáy lòng Phương Trần cuồng hỉ.

Tốt!

Lăng Uyển Nhi, ngươi làm tốt lắm!

Ngươi so với Tiêu Thanh ca ca hữu dụng hơn nhiều!

Trong nháy mắt ngươi đã kéo được hai người thoát ly bể khổ!

Ngươi đúng là người tốt!

Sau này nếu Tiêu Thanh dám mở hậu cung ta là người đầu tiên thay ngươi đứng ra phản đối.

Ngay lúc Phương Trần đáy lòng đại hỉ, mà hai người kia cũng dần đi xa, đột nhiên giữa không trung lóe lên một tia sáng tím, dùng tốc độ không ai kịp phản ứng hóa thành một vòng bảo hộ trong suốt như cái bát úp ngược phủ lên trên phủ đệ Phương Trần.

Đồng thời còn có một giọng nói khàn khàn vang lên mang theo sát ý nồng đậm: “Tên khốn ngu xuẩn, tại sao lại không cho Khương Ngưng Y đi vào trong?”

"Đúng là đáng chết!"

Vừa nói xong, sau lưng Phương Trần chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một con quái vật khổng lồ, toàn thân hai màu đen trắng hỗn tạp, tứ chi tráng kiện, thân thể cao lớn vô cùng, khí tức uy mãnh cái thế giống như ẩn chứa lực lượng vô hạn, đuôi nó khẽ lắc lư, móng vuốt sắc bén lộ ra bên ngoài…

Một con yêu hổ!

Đồng tử Phương Trần co rụt, trong lòng điên cuồng gào rống.

Mẹ nó?

Đại lão hổ từ đâu trên trời rơi xuống?

Nó xuất hiện lúc nào?

Phương Trần chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cổ hàn ý lan khắp toàn thân, sau đó sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, thân thể hắn căng lên, vô thức ngã nhào về phía trước muốn trốn tránh…

Nhưng quá muộn.

Oanh! ! !

Yêu hổ Trúc Cơ ngũ phẩm bộc phát khí thế cuồng bạo, cự lực mạnh mẽ bao phủ toàn bộ phủ đệ, cuồng phong theo đó tàn phá đất trống bên ngoài phủ của Phương Trần…

Cát vàng bay đầy trời, hai nữ tử kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Phương Trần trong đám bụi mù miệng phun máu tươi ngã nhào xuống đất, cùng với Hắc Bạch Yêu Hổ sau lưng hắn.

"Phương sư huynh! ! !"

Thấy thế Khương Ngưng Y sợ hãi kêu to, đồng thời không chút nghĩ ngợi bấm niệm pháp quyết, phi kiếm từ vỏ kiếm bay ra trong nháy mắt mang theo một vệt hàn quang lạnh thấu xương.

Kiếm này rõ ràng vô thanh vô tức nhưng lại khiến kẻ khác xem qua sắc mặt thay đổi…

Một giây sau phi kiếm đâm thẳng về hướng Hắc Bạch Yêu Hổ.

Nhưng Hắc Bạch Yêu Hổ chỉ mỉa mai cười một tiếng: “Vô dụng!”

Chít!

Âm thanh chói tai lập tức truyền ra từ chỗ mũi kiếm.

Mặt Khương Ngưng Y lộ vẻ bàng hoàng: “Sao có thể?”

Phi kiếm trong khoảnh khắc ngắn ngủi trực tiếp bị vòng bảo hộ trong suốt kia chặn lại.

Khương Ngưng Y trong lòng lo lắng.

Trận pháp do yêu hổ Trúc Cơ ngũ phẩm bày ra không thể nào cường hãn như thế được?

Nàng chưa từ bỏ ý định dùng phi kiếm phá trận, Khương Ngưng Y còn xuất ra nhiều loại phù triện sức sát thương cực mạnh, nhưng sau khi nổ tung vài lần trận pháp vẫn kiên cố như cũ, không mảy may xoay chuyển, tất cả pháp khí của nàng đều vô dụng!

Sau cùng Khương Ngưng Y thậm chí còn muốn lấy thân xông trận, nhưng trận pháp đã mở thì chỉ có người điều khiển mới có thể ra vào.

Khuôn mặt nàng cứng đờ.

Tại sao lại như vậy?

"Ha ha! Ngươi cho rằng ngươi có thể phá được Âm Dương Lô sao? Ngu xuẩn!"

Hắc Bạch Yêu Hổ cười nhạo.

Lời này khiến sắc mặt Khương Ngưng Y trong nháy mắt trắng bệch.

Âm Dương Lô? !

Lăng Uyển Nhi lại phẫn nộ quát lớn: "Âm Dương Lô? Ngươi từ đâu lấy được nó?"

Đây là một trong những trận pháp chiêu bài của Đạm Nhiên tông, chuyên dùng để luyện hóa yêu thú.

Tại sao lại vô duyên vô vớ bị con yêu hổ này lấy mất?