Chương 17: Yêu hổ

Khương Ngưng Y kinh nghiệm chiến đấu phong phú lập tức cắt ngang lời Lăng Uyển Nhi.

“Uyển Nhi đừng hỏi nữa! Lập tức đi mời Lâm trưởng lão trấn giữ Ánh Quang Hồ Sơn tới.”

Nàng biết hiện tại có thắc mắc con yêu hổ này làm cách nào chiếm được Âm Dương Lô cũng vô dụng.

Thắc mắc vấn đề này chẳng lẽ có thể phá được trận sao?

Quan trọng nhất chính là cứu Phương Trần!

Lăng Uyển Nhi lúc này mới ý thức được tình thế nguy cấp, nàng không hỏi nữa lập tức xoay người rời đi.

Cùng lúc đó Khương Ngưng Y nhìn Phương Trần gấp giọng hô to: “Phương sư huynh nhất định phải gắng gượng, Lăng Vân Phong cách Hải Quy Đài gần nhất, ta lập tức đi mời Hoa trưởng lão tới ngay!”

Trong lúc nói nàng còn thử bắn ra phù triện cùng trận bàn phòng ngự có thể cấp tốc mở ra trận pháp cho Phương Trần.

Đáng tiếc đều bị trận pháp Âm Dương Lô ngăn lại.

Thấy thế mắt Khương Ngưng Y lộ ra thống khổ, chỉ có thể tuyệt vọng gửi đi vài ngọc giản cầu viện, sau đó liền cùng phi kiếm hợp nhất bay về hướng Hải Quy Đài.

Mà lúc này lòng nàng như lửa đốt…

Dựa vào thực lực yêu hổ, Phương Trần căn bản không chống đỡ được bao lâu!

Nàng chỉ có thể cầu nguyện Phương Trần có thể gắng gượng được tới lúc cứu viện tới.

. . .

Sau khi Khương Ngưng Y đi xa, ánh sáng từ ngọc giản cầu viện phát ra toàn bộ đều tiêu tán.

Phương Trần sớm đã chạy sang một bên thấy thế vẻ mặt hoảng sợ.

Con yêu thú này làm cách nào?

Yêu hổ cười lạnh: “Đừng nhìn nữa, ngươi cảm thấy ta ở đây chuẩn bị đánh lén Khương Ngưng Y mà không có kế hoạch chu đáo sao?”

“Tiểu tử, nói cho ngươi biết, hôm nay là cơ hội cực tốt mà yêu tộc ta đã đặc biệt chuẩn bị từ lâu vì giúp ta có thể thoát khỏi Đạm Nhiên tông, những trận pháp mà tộc ta đặt ở Ánh Quang Hồ Sơn chí ít có thể kéo chân trưởng lão các ngươi một canh giờ, chờ bọn hắn đến ta đã sớm rời khỏi.”

“Ngươi đừng hy vọng có người tới cứu ngươi, ngươi nhất định phải chết!”

Nghe vậy mặt Phương Trần tái nhợt. . .

Mẹ ngươi!

Một canh giờ? ? ?

Vậy không phải đến xương vụn của hắn cũng bị tiêu hóa thành phân rồi sao?

“Ta nói ngươi biết, ta vốn không muốn gϊếŧ ngươi mà chỉ theo chân Khương Ngưng Y đến đây, ta vốn cho rằng Khương Ngưng Y cuối cùng sẽ vào bên trong nên mới thi triển Âm Dương Lô, muốn đem ả luyện hóa để tăng cường thực lực!”

“Nhưng tên ngu xuẩn ngươi lại đuổi bọn chúng đi, đúng là đáng hận!”

Yêu hổ nghiến răng: “Hôm nay ta không nuốt ngươi để luyện hóa thì thực sự khó tiêu mối hận trong lòng.”

Phương Trần lúc này mới ý thức được yêu hổ này vô cùng lợi hại, nó xuất hiện ở đây bởi vì nó chính là boss tặng bảo bối cho khí vận chi tử Khương Ngưng Y!

Còn hắn chỉ đơn giản bị liên lụy!

Gặp phải con boss này đến khí vận chỉ tử còn phải gian nan mới có thể chiến thắng nó.

Nhưng. . .

Hắn không được!

Hắn sẽ không bị nó đập cho ra bã chứ?

Lúc này trong lòng Phương Trần ngập tràn bi thương.

Đây mới chỉ là ngày đầu tiên xuyên việt!

Tại sao vẫn không thoát khỏi cái chết?

Càng nghĩ càng bực bội, Phương Trần hùng hổ nói: “Vậy ngươi đuổi theo Khương Ngưng Y đi, ở chỗ này tìm ta làm gì? Bây giờ ngươi ăn ta cũng không tăng được bao nhiêu thực lực!”

Yêu hổ đuổi theo thì hắn còn có thể phối hợp với Khương Ngưng Y gϊếŧ nó.

Hiện tại ở đây chỉ có con đường chết!

“Ha ha, ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Bên trong Âm Dương Lô mới có thể gϊếŧ được Khương Ngưng Y, ra ngoài trận ta làm sao biết được ả có bao nhiêu thủ đoạn bảo mệnh cùng phản kích.”

Hắc Bạch Yêu Hổ cười khẩy nói.

Phương Trần: ". . ."

Mẹ nó.

Hắn có nên nói con hổ này thật thông minh không nhỉ!

Phương Trần lau vết máu trên khóe miệng, lấy đan dược từ nhẫn trữ vật ra ăn…

Việc đã đến nước này!

Chửi mắng cũng vô dụng, còn không bằng đánh nó trước rồi nói!

Hắn có chết cũng phải lột da yêu hổ!

Nghĩ tới đây Phương Trần đứng dậy quyết định trì hoãn thời gian: “Ngươi từ đâu đến? Thú lao sao?”

"Liên quan gì tới ngươi?"

Nghe thấy hai chữ thú lao, yêu hổ rõ ràng toát ra vài phần khuất nhục, nó lạnh lùng đáp.

“Hỏi cũng không được sao?”

Phương Trần bĩu môi châm chọc: “Mẹ nó, ngươi nói tiếng người sõi như vậy thật sự là yêu tộc sao? Ngươi không phải tạp chủng hỗn huyết nhân hổ chứ?”

"Ngu xuẩn, ngươi là não heo sao? Ở Đạm Nhiên tông các ngươi lâu như vậy, ngươi cảm thấy ta không học được sao?”

Yêu hổ chế giễu lại.

Phương Trần: ". . ."

Rất có đạo lý.

Phương Trần phát hiện con yêu hổ này rất phối hợp hắn kéo dài thời gian, đang muốn tìm đề tài nói tiếp thì yêu hổ cười khẩy nói: “Đủ rồi, nhân tộc, ta biết ngươi muốn kéo dài thời gian, ta sở dĩ nguyện ý phối hợp với ngươi là bởi vì đang đợi Âm Dương Lô thôi hóa hoàn thành, đừng cho ta ngu xuẩn, cũng đừng nghĩ đến tiếp tục tìm chủ đề nhàm chán làm vấy bẩn tai ta, rõ chưa?”

Phương Trần nhất thời hùng hổ nói: "Mẹ nó, ngươi còn rất thông minh?"

"Ha ha!"

Yêu hổ liếʍ móng vuốt nói: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, trận này nguyên hình là Âm Dương Lô Đạm Nhiên tông dùng luyện hóa yêu thú, nhưng đã được tộc ta cải tiến, cho nên hiện tại cũng không thể gọi là Âm Dương Lô, nên gọi là Luyện Nhân Lô mới đúng.”

Phương Trần sắc mặt tái xanh.

Âm Dương Lô hắn cũng từng nghe qua!

Đây là trận pháp đáng sợ mà Đạm Nhiên tông dùng để thu nạp tinh khí thần của yêu thú, nghe nói có thể tối đa lợi ích linh lực trên mỗi một khối thịt của yêu thú.

Yêu thú bị Âm Dương Lô luyện hóa kết cục đều vô cùng thê thảm, thần hồn câu diệt!

Con yêu hổ này cầm Luyện Nhân Lô chỉ sợ cũng muốn Khương Ngưng Y thần hồn câu diệt, gia tăng sức mạnh bản thân, chẳng qua hiện nay đối tượng luyện hóa đổi thành hắn mà thôi…

Đúng lúc này trên vòng bảo hộ trong suốt, ánh sáng tím đột nhiên từ trung tâm lan ra, cả chân trời đều tím một mảnh.

“Được rồi, ta tiễn ngươi lên đường!”

Yêu hổ thỏa mãn cười lạnh.

Đợi lâu như vậy, rốt cục cũng thành!

Kể từ bây giờ mỗi một viên tinh huyết của Phương Trần mà nó nuốt xuống đều có thể nhận được trợ giúp từ đại trận, đạt được luyện hóa!

Không bắt được Khương Ngưng Y, nó không thể lãng phí huyết nhục của Phương Trần!

Một giây sau, nó trực tiếp lao về hướng Phương Trần.

Mà chính lúc này.

Hai mắt Phương Trần như kiếm, Vô Song Chí theo vận chuyển, trong cơ thể đột nhiên tuôn ra một cỗ kim quang dồi dào, một giây sau, khí thế của Thiên Đạo Trúc Cơ nhất phẩm nương theo ý chí xông đến tận trời!

"Cái gì?"

Thấy thế, yêu hổ vốn cho rằng tất cả đã nằm gọn trong lòng bàn tay, sắc mặt lúc này nhất thời đại biến, nó cả kinh nói: “Thiên Đạo Trúc Cơ?”

Trong lúc yêu hổ khϊếp sợ, bên trong đồng tử nó phản chiếu ra một nắm đấm đang cấp tốc phóng đại…

Bành!

Một tiếng vang thật lớn nhưng không phải là do nắm đấm của Phương Trần đánh trúng yêu hổ.

Mà chính là tiếng động do yêu thú dùng móng vuốt bắt lấy nắm đấm Phương Trần!

Phương Trần cảm giác nắm đấm của hắn giống như nện trên tường sắt, nhất thời thầm mắng đáng chết, tốc độ phản ứng của con yêu thú này nhanh thật…

Nhưng trong lòng Phương Trần biết đây kỳ thật cũng hợp tình hợp lý.

Nhục thể yêu thú vốn mạnh hơn nhân loại, cho dù Phương Trần đánh lén nhưng đối phương phản ứng nhanh như chớp, lại thêm cả hai chênh lệch cảnh giới, Phương Trần muốn đánh trúng nó độ khó rất cao!

Sau khi ngăn được công kích của Phương Trần, yêu hổ không thừa thắng xông lên mà chỉ nheo hai con mắt vàng óng, bên trong không chỉ có chấn kinh mà còn có mấy phần hưng phấn xen lẫn kích động.

“Ngươi đúng là Thiên Đạo Trúc Cơ?”

Phương Trần không có Liễm Tức Thuật che giấu, khí tức triệt để bại lộ khiến yêu hổ vô cùng sung sướиɠ.

Nó vốn tưởng rằng không có Khương Ngưng Y, cơ hội chạy thoát khỏi Đạm Nhiên tông sẽ giảm mạnh, không nghĩ tới sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn…

Thiên Đạo Trúc Cơ cho dù chỉ mới nhất phẩm cũng đủ sức giúp lực lượng của nó đột nhiên tăng mạnh không khác gì đột phá!