Chương 2: Tu vi quán đỉnh

Ngay khi hệ thống dứt lời Phương Trần bỗng ngây người.

Cái gì? !

Một giây sau.

Hắn đột nhiên phát hiện đan điền và kinh mạch vỡ vụn của mình bắt đầu khép lại như có kỳ tích.

Theo sau đó là một cổ linh lực tinh thuần nồng đậm bỗng nhiên tuôn trào ra khắp toàn thân…

Oanh! ! !

Sau khi Phương Trần kết thúc tu vi quán đỉnh, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác cường đại trước nay chưa từng có trong nháy mắt len lỏi toàn thân mình.

Lúc này Phương Trần sợ ngây người.

Hắn không nghĩ tới hệ thống vì để cho hắncó thể tạo thành áp lực sinh tử cho Tiêu Thanh mà cưỡng ép đem tu vi của hắn tăng lên tới Luyện Khí cửu phẩm.

Đúng lúc này.

Hệ thống sau khi kết thúc tu vi quán đỉnh vẫn tiếp tục nói: “Kí chủ chỉ có một thân tu vi Luyện Khí cửu phẩm nhưng lại không có công pháp và thuật pháp, không cách nào vì Tiêu Thanh tạo ra áp lực sinh tử cường đại.”

“Hệ thống vì suy nghĩ cho Tiêu Thanh nên sẽ đưa cho kí chủ công pháp và thuật pháp thích hợp.”

“Kiểm tra công pháp mạnh nhất của Tiêu Thanh lúc sinh tử đấu là: Vạn Sát Tâm Pháp, sẽ đưa cho kí chủ tự động tu tập.”

“Kiểm tra chiêu thức mạnh nhất của Tiêu Thanh lúc sinh tử đấu là: Cường Khí Quyền, sẽ đưa cho kí chủ tự động tu tập.”

". . ."

Theo vài tiếng nhắc nhở liên tục của hệ thống, Phương Trần lần nữa khϊếp sợ phát hiện trong đầu có nhiều hơn mấy môn công pháp và thuật pháp chưa bao giờ tiếp xúc qua, nhưng ngay lúc này lại vô cùng quen thuộc.

Qua nửa ngày.

Âm thanh hệ thống vang lên: “Quán đỉnh kết thúc, mời kí chủ đến lúc đó trong quá trình chiến đấu cùng khí vận chi tử toàn lực xuất thủ, để khí vận chi tử trong quá trình chiến đấu thông qua các chiêu thức thi triển tương đồng mà đạt được lĩnh ngộ!”

Ngay lúc này, Phương Trần cảm nhận được linh lực tinh thuần chảy xiết như đại giang đại hà trong cơ thể, từng chiêu thức công pháp cùng thuật pháp hiện lên rõ ràng trong đầu, cứ như chính mình đã nghiêm túc tu tập mấy chục năm, cảm giác cường đại tràn ngập l*иg ngực hắn!

Trong lúc nhất thời hắn chỉ cảm thấy cảm xúc bùng nổ, đột nhiên cảm thấy hệ thống này cũng không ác như vậy…

Nó cho hắn thực sự rất nhiều!

Thế nhưng khi Phương Trần cảm thấy chính mình cường đại đến mức chẳng khác gì thiên tài tuyệt đỉnh thì tốc độ tu luyện vô tình đánh nát ảo tưởng của hắn.

Hắn thử tu luyện một chút. . .

Nếu nói linh lực trong cơ thể như đại giang đại hải thì giờ phút này linh lực mà hắn thu thập được từ ngoại giới lại là từng giọt, từng giọt…

Sau đó hết rồi?

Hoàn toàn không thu vào được?!

Được thôi.

Thiên phú vẫn không hề thay đổi.

Tốc độ chậm chạp cũng xem như đứng đầu Đạm Nhiên tông!

“Tư chất Tiêu Thanh hiện tại khẳng định cũng khôi phục, nếu như ta đã là kẻ thù của hắn thì cũng cần phải có tư chất giống hắn mới đúng…”

Phương Trần lầm bầm.

Hệ thống nói: "Cho dù kí chủ tư chất cường đại cũng sẽ không tạo thành áp lực sinh tử cho khí vận chi tử, không cần tăng cũng được!”

“Cho nên kí chủ không cần suy nghĩ nhiều như vậy, mời chuyên tâm làm tốt chuẩn bị cho trận quyết đấu, giúp khí vận chi tử tăng tiến cao nhất rồi hãy chết đi!”

Phi!

Làm nhiều như vậy cũng chỉ vì để Tiêu Thanh trong trận quyết đấu gϊếŧ mình.

Nghe hệ thống nói xong Phương Trần đảo mắt liền phỉ nhổ hệ thống, hảo cảm với hệ thống tan thành mây khói.

“Không được, dựa theo tính toán của cẩu hệ thống cho dù ta có tu vi, đến lúc đó cũng khẳng định đánh không lại Tiêu Thanh, ta vẫn nên chạy trốn thì hơn.”

Phương Trần cẩn thận suy nghĩ, lại tiếp tục ở lại Đạm Nhiên tông đợi đến trận quyết đấu, dựa theo tính toán chuẩn xác của hệ thống, cho dù hiện tại hắn là Luyện Khí cửu phẩm thì Tiêu Thanh cũng nhất định trải qua một phen chiến đấu huyết tanh gϊếŧ chết mình.

Mà trong thời gian này cho dù bản thân có nỗ lực tăng cao tu vi cũng vô dụng…

Ai bảo tốc độ tu luyện của mình bằng không cơ chứ?

Tu luyện chiêu thức lợi hại lại càng vô nghĩa!

Cùng khí vận chi tử so chiêu thức đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Người ta vỗ tay hô gì có đó, chính mình vỗ tay mất luôn cả mạng.

Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại đường sống duy nhất chính là chạy!

Sau đó Phương Trần không chút do dự đứng dậy, thu dọn đồ đạc rời đi.

Nhưng nửa ngày sau.

Phương Trần sầm mặt đẩy cửa trở về, trong miệng nghiến răng nghiến lợi.

"Vì sao nhất định phải tham gia sinh tử đấu?"

Khi vừa ra khỏi sơn môn, đệ tử phụ trách giữ cửa ngược lại không ngăn cản Phương Trần rời đi.

Nhưng bởi vì Phương Trần cùng Tiêu Thanh ở ngoại môn đấu viện ký sinh tử khế, thế nên nửa tháng sau nhất định trở về.

Nếu như không trở lại sẽ có trưởng lão trong môn tự mình xuất phát truy xét bắt về.

Đến lúc đó không chỉ phải tham gia chiến đấu, nếu thắng mà không chết thì còn phải tiếp nhận trừng phạt.

Dù sao trước khi ký sinh tử khế, người của đấu viện đã sớm nghiêm khắc cảnh báo, sinh tử đấu không phải trò đùa, nhất định phải nghiêm túc.

Nếu như ngươi nghĩ rằng muốn ký thì ký, muốn chạy thì chạy thì còn kẻ nào trong môn phái coi nặng sinh tử khế nữa?

Trừ phi song phương đồng ý giải trừ, đồng thời thanh toán xé khế phí, dừng đấu phí, phí vật lực cho đấu viện, nếu không bất luận kẻ nào cũng đừng hi vọng trốn tránh!

“Nói thẳng ra là ta không chết thì không được?”

Phương Trần thì thào, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Chờ đã!

Đúng lúc này, đầu Phương Trần chấn động, bỗng nhiên ý thức được một điểm.

Đúng vậy!

Hắn cũng không phải là không còn cách!

Không phải nói rõ rồi sao?

Sinh tử khế chỉ cần hai người đồng ý thì có thể giải trừ!

Nếu như hắn có thể làm cho Tiêu Thanh đồng ý giải trừ sinh tử khế thì sao?

Nửa tháng sau Tiêu Thanh đánh thắng chính mình.

Nhưng hiện tại. . .

Tiêu Thanh vừa mới được Tiêu Dao tôn giả trợ giúp, khẳng định còn chưa tăng tiến nhanh như vậy!

Nếu hắn đi hành hung đối phương một trận…

À, không phải.

Thân thiện giao lưu với đối phương một phen, đây chẳng phải có thể lập tức biến chiến tranh thành tơ lụa, thuận lý thành chương giải trừ sinh tử khế sao?

Nghĩ tới đây, Phương Trần nhảy phắt dậy ra khỏi cửa.

. . .

Đạm Nhiên tông.

Ngoại môn.

Gian phòng nhỏ dưới chân núi.

Ngoại môn cực lớn có rất nhiều đệ tử ở tại vô số ngọn núi.

Nhưng cho dù bất kỳ ngọn núi nào, chỉ cần là đệ tử sống tại chân núi thì đều nằm trong nhóm tư chất kém nhất.

Phương Trần dựa vào gia thế mới có thể ở sườn núi.

Nhưng Tiêu Thanh chỉ là một thiếu gia bị phế, đương nhiên chỉ có thể ở dưới chân núi.

Lúc này Tiêu Thanh đang xếp bằng trên giường, mặt mày vui sướиɠ.

"Ta đã tu luyện đến Luyện Khí tứ phẩm!"

Cảm nhận được cơ thể tràn đầy lực lượng, Tiêu Thanh mừng rỡ vô cùng.

Hắn không nghĩ tới công pháp Tiêu Dao tôn giả cho hắn lại cường đại như thế!

Mấy ngày tu luyện ngắn ngủi tu vi cấp tốc đột phá.

Tuy nhiên Tiêu Thanh cũng từng oán trách Tiêu Dao tôn giả, nếu như không phải đối phương hấp thu linh lực của hắn thì tại sao hắn lại luân lạc tới mức bị người ức hϊếp như hôm nay?

Nhưng hiện tại hắn lại có cảm ngộ mới,

Lúc gặp nạn mới thấy được nhân tâm chân chính.

Trước đó cho dù thiên phú hắn kém cỏi nhưng bởi vì gia thế, cho nên vô luận là bằng hữu hay vị hôn thê đều đối xử ôn tồn, nhiệt tình thân mật.

Nhưng hiện giờ gia thế không còn, hắn mới biết được người nào đối xử tốt với mình, người nào đối xử không tốt!

Có thể nhìn thấu nhân tâm dù sao cũng tốt hơn tiếp tục bị che mắt, tránh cho tương lai bị phản bội.

Mà hiện tại hắn đã khôi phục căn cốt, sở hữu năng lực bước đi trên con đường mới.

Bước đầu tiên của hành trình này là phải gϊếŧ chết Phương Trần để đạo tâm tươi sáng.

“Phương Trần, ta phải dùng máu ngươi để cho người của toàn tông môn đều biết cái giá phải trả khi khi nhục Tiêu Thanh ta!”

Tiêu Thanh nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên lửa giận.

Đúng lúc này.

"Cộc cộc!"

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

"Người nào?"

Nghe tiếng, Tiêu Thanh lập tức ngẩng đầu hỏi.

Hắn nhíu mày, thầm nghĩ người nào sẽ tìm đến hắn?

Hiện giờ hắn là phế vật toàn ngoại môn đều biết, sớm đã bị người ta ghẻ lạnh, căn bản sẽ không có ai tới tìm hắn.

Mà khi Tiêu Thanh nghe được lời hồi đáp từ người ngoài cửa, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. . .

"Là ta!"

Giọng Phương Trần vang lên.