Chương 3: Ta thật đáng chết

"Phương Trần? ! Ngươi tới làm gì!"

Nghe giọng người nọ, phẫn nộ trong mắt Tiêu Thanh trong khoảnh khắc đạt đến đỉnh điểm, hắn nghiêm nghị nói.

“Ta đến thăm ngươi.”

Phương Trần thản nhiên nói.

"Cút cho ta, nơi này không chào đón ngươi!"

Tiêu Thanh quát.

"Ngươi không chào đón ta thì cũng phải cho ta vào."

Nhưng Phương Trần chỉ nhàn nhạt nói, không đợi Tiêu Thanh kịp phản ứng cửa gỗ gian phòng liền bị đẩy ra.

Ánh nắng bị một thân ảnh che lấp tạo thành một bóng đen lớn.

Nhìn thấy Phương Trần, sắc mặt Tiêu Thanh tái xanh, hắn cười lạnh nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Hiện tại hắn là Luyện Khí tứ phẩm, không cần sợ Phương Trần!

"Làm gì ư? Đương nhiên là nhìn xem ngươi tu luyện thế nào rồi."

Phương Trần giờ phút này sắc mặt bình tĩnh nhưng đáy lòng lại không ngừng động viên bản thân:

Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!

Hiện tại khí vận chi tử đánh không lại ngươi…

"Ha ha, ngươi sợ ta tu luyện quá nhanh sẽ sớm gϊếŧ ngươi sao?"

Tiêu Thanh châm chọc nói.

Tốc độ tu luyện là nỗi đau của Phương Trần, thế nên bình thường mỗi khi Tiêu Thanh lấy chuyện này ra mỉa mai Phương Trần đều sẽ nổi trận lôi đình.

Nhưng lần này Tiêu Thanh tuyệt đối không ngờ tới Phương Trần lại tĩnh lặng như hồ, không hề có chút dấu hiệu tức giận mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Mà khiến Tiêu Thanh cảm thấy khó hiểu nhất chính là hắn dường như nhìn thấy một tia bi thương cùng thất vọng trong mắt Phương Trần…

Phương Trần mở miệng nói: “Ta trái lại hi vọng ngươi có thể thật sự mau chóng gϊếŧ ta.”

"Cái gì?"

Tiêu Thanh hoảng hốt, tên này chẳng lẽ điên rồi sao?

Mà lúc này, việc khiến Tiêu Thanh càng không ngờ tới lại phát sinh.

Phương Trần quét mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu.

"Luyện Khí tứ phẩm cũng không tệ đâu."

"Cuối cùng ngươi cũng thể hiện ra tư chất và thực lực bản thân!”

Lời này vừa dứt, vẻ mặt Tiêu Thanh hoảng sợ, hắn thất thanh nói: “Tại sao ngươi lại nhìn ra được tu vi của ta?”

Hắn thực sự kinh ngạc.

Vì để tránh cho Phương Trần biết hiện tại tu vi hắn tăng tiến sẽ đâm lòng sợ hãi, dẫn đến việc hủy đi khế ước sinh tử đấu, Tiêu Thanh đặc biệt lấy một pháp môn có thể che giấu tu vi từ Tiêu Dao tôn giả.

Pháp môn này người cao hơn hắn ba tiểu cảnh giới đừng hòng nhìn thấu.

Nhưng tại sao Phương Trần liếc mắt lại nhìn ra được?

Hắn không phải mới Luyện Khí tam phẩm sao?

“Cái này có gì kinh ngạc.”

Ngoài mặt Phương Trần không thể hiện ra nhưng nội tâm lại âm thầm kinh hỉ, xem ra Tiêu Thanh đã bị hắn dọa sợ.

“Ta có thể nhìn thấu ngươi là bởi vì tu vi của ta vốn vượt xa những gì ngươi tưởng tượng, ngươi thật sự cho rằng ta cũng là phế vật như ngươi sao?”

"Cái gì?"

Tiêu Thanh bị lời này làm cho sững sờ.

Trước đó cho dù tu vi hắn không bằng Phương Trần nhưng ngày thường vẫn có thể cùng Phương Trần giao thủ qua lại.

Loại người này không phải phế vật còn có thể là gì?

Thấy Tiêu Thanh không tin, Phương Trần thản nhiên nói: “Vậy ngươi xem đây!”

Vừa dứt lời, trong thân thể đột nhiên bộc phát ra một cổ khí tức cường đại.

Oanh! ! !

Luyện Khí cửu phẩm!

Khí thế ngút trời, kình phong bao phủ, toàn bộ gian phòng lúc này rung lắc dữ dội!

Tiêu Thanh sắc mặt trắng bệch, không thể tin vào hai mắt chính mình.

Cái này sao có thể? !

Cỗ áp lực cường hãn này có ở khắp mọi nơi, hung ác vô cùng, khí thế như mãnh thú cộng thêm dáng vẻ lạnh nhạt bá đạo của Phương Trần, hoàn toàn nói lên rằng hắn thật sự là Luyện Khí cửu phẩm!

Mà Phương Trần bề ngoài bình tĩnh, nội tâm lại âm thầm hài lòng, lập tức thu hồi khí thế của mình, sợ khiến khí vận chi tử bộc phát sức mạnh.

Sau khi khí thế tiêu tán không còn sót lại chút nào, môi Tiêu Thanh tái nhợt, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

“Tu vi của ngươi tại sao lại cường đại như thế?”

Lòng tự tin vừa dâng lên của Tiêu Thanh lại vỡ nát.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới bản thân cùng Phương Trần lại chênh lệch lớn như vậy!

Giờ khắc này lòng hắn như tro nguội.

Trận quyết đấu phải làm thế nào?

Tiêu Thanh cười chán nản: "Có phải ngươi đến để gϊếŧ ta trước không?”

Ai ngờ Phương Trần lại giống như bị chọc cười: “Gϊếŧ ngươi? Nếi ta muốn gϊếŧ thì ngươi đã sớm chết một vạn lần rồi.”

Tiêu Thanh tức khắc ngây người.

Phương Trần nói đúng!

Nếu hắn thật sự là Luyện Khí cửu phẩm, trước đó chỉ cần một bàn tay là có thể đánh chết mình.

"Vậy tại sao ngươi lại tới đây?"

Tiêu Thanh không hiểu.

Lúc này Phương Trần đột nhiên hét lớn: "Bởi vì ngươi thực sự làm ta quá thất vọng, Tiêu Thanh!"

"Ngươi quả thực đã lãng phí bao nhiêu tâm huyết của ta."

Tiêu Thanh sửng sốt, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Trần.

Lãng phí tâm huyết của hắn?

Có ý gì?

"Ta nói ngươi biết, ngay từ đầu ta đã tận lực che giấu tu vi vì để tiếp cận ngươi, nhục nhã ngươi!"

"Bởi vì ta muốn ngươi thấy xấu hổ, muốn cho ngươi thức tỉnh."

Phương Trần nghiêm nghị quát: "Nhưng ngươi thì sao?"

"Trước đó ta nhiều lần ức hϊếp ngươi nhưng ngươi đều thản nhiên như không?"

Hắn vừa nói xong Tiêu Thanh bỗng giật mình.

Mà Phương Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngữ khí xúc động xen lẫn phẫn nộ: "Thế nào? Chỉ một bình cảnh nho nhỏ đã cản được ngươi rồi sao?”

"Cha mẹ chết đi, ngươi không nghĩ tới ra sức tu luyện báo thù lại chỉ nghĩ đến đầu hàng, cam chịu số phận?"

"Ngươi thực sự làm ta quá đau lòng!"

"Ngươi nhất định phải khiến ta dùng ánh mắt thất vọng nhìn ngươi sao?"

Từng câu từng chữ tràn ngập bi thương!

Trong đôi mắt thâm sâu của Phương Trần là ưu thương không dứt, nồng đậm đến mức không thể tan ra…

Mà Tiêu Thanh lúc này toàn thân cứng đờ, ánh mắt ngưng trệ, hắn chỉ cảm thấy cả thế giới đều đang sụp đổ.

Kẻ thù lớn nhất luôn bắt nạt hắn lại là vì để khích lệ hắn sao? !

Đổi lại là lúc trước Phương Trần nói như thế hắn tuyệt đối không tin.

Thậm chí hắn còn cảm thấy Phương Trần là vì sợ hắn Luyện Khí tứ phẩm nên mới cố tình dựng chuyện.

Nhưng bây giờ. . .

Phương Trần Luyện Khí cửu phẩm nếu thật sự muốn giải quyết hắn không phải quá dễ dàng hay sao?

Cần gì phải nói nhiều như vậy?

Cần gì phải thêu dệt lời hoang đường này?

Nhưng Tiêu Thanh chỉ ngắn ngủi cảm thấy có chút kỳ quái…

Hắn rất cam chịu sao?

Rõ ràng mỗi ngày hắn đều tu luyện, chỉ là không có tiến bộ mà thôi. . .

Nhưng Tiêu Thanh lập tức liền nghĩ đến, a, cũng đúng!

Trong mắt Phương Trần có lẽ tu vi không tiến bộ, nguyên nhân chính là do không tu luyện!

Tiêu Thanh ngập ngừng lên tiếng: “Nhưng tại sao bây giờ ngươi lại nói?”

“Trước đó ta thấy ngươi muốn cùng ta đấu một trận sinh tử, hơn nữa tu vi còn tăng lên Luyện Khí tứ phẩm, trong lòng ta vô cùng vui vẻ, ta vốn tưởng ngươi đã khôi phục lại đấu trí cùng huyết tính nên mới muốn ghé qua xem sao!"

Phương Trần đau lòng nói: "Ai biết ta mới chỉ triển lộ chút tu vi mà ngươi đã sợ hãi như kia?"

"Thế nào? Chẳng lẽ chỉ mới Luyện Khí cửu phẩm đã khiến ngươi e ngại rồi sao?”

"Ngươi làm sao xứng với kỳ vọng ta dành cho ngươi chứ?"

“Ngươi làm sao xứng với tông tộc của cha mẹ ngươi!”

Tiêu Thanh như bị sét đánh, cả người ngây ra như phỗng.

Hóa ra vì hắn tỏ ra sợ hãi nên Phương Trần mới tức giận vậy sao?

“Không, Phương… Phương sư huynh, ta không phải e ngại.”

Tiêu Thanh há to miệng, thanh âm khô khốc xen lẫn xấu hổ, hắn yếu ớt phản biện.

Lúc này đây hắn chỉ cảm thấy khổ sở cùng cực, trong lòng như lửa đốt, xấu hổ không thôi. . .

Ta sao lại cô phụ kỳ vọng của Phương sư huynh!

Ta vừa rồi sao có thể sợ hãi?

Ta thật đáng chết! ! !