Chương 27: Tìm kiếm phương pháp

“Các phương pháp còn lại đều là thổ nạp linh lực, tu kiện bên trong thân thể, chỉ có thể tu mới là cách tốt nhất để tu luyện toàn thân…”

Sau khi xem tới đây, Phương Trần không tiếp tục mất thời gian mà lập tức bỏ ra điểm cống hiến đem nội dung đằng sau mở khóa.

Chờ sau khi xem hết nội dung giới thiệu về thể tu xong, Phương Trần sờ cằm, đại khái nắm được kiến thức liên quan đến thể tu.

Thể tu đơn giản chính là vận động!

Chỉ có điều là vận động cường độ cao!

Tại địa cầu, vận động thông thường là tập luyện cho đến khi cơ bắp đau nhức, sau đó đợi thân thể khôi phục thì bắp thịt sẽ càng thêm tráng kiện.

Mà ở thế giới này, thể tu chính là tập luyện với cường độ cao.

Theo như ngọc giản giới thiệu, thể tu cường độ thấp nhất trên cơ bản đều phải đem chính mình luyện đến chảy máu mới ngừng lại!

Nói nôm na là bị thương!

Nhưng bởi vì tốc độ khôi phục của linh dược rất nhanh, cho nên loại thương thế này trên cơ bản chỉ cần một buổi tối là có thể khôi phục mà không để lại hậu di chứng.

Chính vì thế tiêu chuẩn tu luyện thể tu cực thấp, chỉ cần rèn luyện cộng thêm sử dụng linh dược là được.

Cho nên bất kỳ tu sĩ nào cũng đều có thể tiến hành thể tu.

Tác dụng lớn nhất của thể tu đơn thuần chỉ là cường thân kiện thể, bảo trì đầu óc thanh tỉnh, có tác dụng phụ trợ các loại tu luyện khác tốt hơn mà thôi.

“Nói như vậy, ý tưởng muốn dựa vào thể tu đi đường tắt của ta xem như phá sản?”

Sau khi xem hết ngọc giản Phương Trần không khỏi thất vọng.

Hắn vốn muốn dựa vào thể tu xem thử có thể đạt được hiệu quả như linh tu hoặc kiếm tu hay không, tỉ như thông qua tu luyện thể tu đạt đến Trúc Cơ kỳ hay Kim Đan kỳ…

Nhưng xem ra thể tu hoàn toàn không cách nào làm được điều này.

Tuy nói thể tu cũng phân chia cảnh giới, nhưng theo ngọc giản giới thiệu, đỉnh cấp thể tu dưới hoàn cảnh không có bất kỳ linh lực trợ giúp thì lực phòng ngự cùng lực công kích nhiều lắm chỉ có thể chạm tới Kim Đan kỳ.

Nếu muốn phóng thích thuật pháp khủng bố ảnh hưởng mấy trăm mét mấy ngàn mét, thể tu không làm được!

Hơn nữa thể tu nếu muốn tu luyện tới Kim Đan kỳ, thời gian so với tu sĩ bình thường tu luyện tới Kim Đan kỳ còn lâu hơn.

Cho nên thể tu phần lớn đều là tu sĩ gặp bình cảnh thì mới lựa chọn tu luyện, thí dụ như một đại lão Hóa Thần kỳ phát hiện tu vi mình không tăng tiến liền tốn năm sáu trăm năm rèn luyện thân thể, tu đến Kim Đan kỳ thể tu…

Sau khi xem hết nội dung ngọc giản, Phương Trần để nó vào trong nhẫn trữ vật của mình rồi thất vọng thở dài một hơi.

Thể tu không phải thứ hắn muốn!

Nhưng nói đi thì phải nói lại, thể tu cũng đúng là phương pháp duy nhất hiện tại Phương Trần có thể tu luyện.

Trước không đề cập tới tu vi, thể tu nếu luyện tốt cũng có thể tăng trưởng tuổi thọ.

Huống hồ Kim Đan kỳ thể tu cũng rất thơm.

Dù sao cũng mạnh hơn dậm châm tại chỗ ở Trúc Cơ nhất phẩm!

Nghĩ tới đây, nội tâm Phương Trần tự an ủi mình. . .

Có còn hơn không!

Sau đó Phương Trần lại ở lại Truyền Công Các thêm một lúc, đáng tiếc không tìm được gì có ích, vốn định tìm kiếm công pháp tu luyện thể tu thế nhưng Truyền Công Các cũng không có.

Theo lời Truyền Công Các thì thể tu không cần công pháp, chỉ cần rèn luyện thân thể là đủ.

Mà tại Đạm Nhiên tông có một nơi tên Nhược Nguyệt Cốc, là nơi tập họp thể tu của tông môn.

Nghe thế Phương Trần liền rời khỏi Truyền Công Các đi Nhược Nguyệt Cốc.

. . .

Nhược Nguyệt Cốc.

Phương Trần sau khi xuống khỏi Ánh Quang Hồ Sơn thì lập tức đi Nhược Nguyệt cốc.

Bởi vì nguyên chủ rất bại hoại, cũng không nguyện ý nhịn đau chịu mệt, nhất quyết không muốn tới Nhược Nguyệt Cốc chịu khổ sở!

Cho nên Phương Trần không biết gì về Nhược Nguyệt Cốc!

Nhưng có một điều làm hắn rất hoang mang.

Nguyên do là trên đường hắn đi tới gặp rất nhiều người, già trẻ đều có.

Trên cơ bản tất cả đều đến Nhược Nguyệt Cốc!

Điều này khiến hắn rất hoang mang.

Hóa ra kiêm tu thể tu lại được hoan nghênh như thế sao?

Xem ra tất cả mọi người đều rất ganh đua!

Phương Trần không khỏi cảm khái, đáy lòng còn có chút cảm giác lo sợ.

Xem ra hắn cũng phải nhanh chóng ganh đua thôi!

Nhưng cảm giác lo sợ này duy trì không được bao lâu, sau khi Phương Trần tiến vào Nhược Nguyệt Cốc mới biết vì sao lại có nhiều người như vậy.

Nhược Nguyệt Cốc cực kỳ lớn!

Lớn đến mức có thể chứa mấy ngàn người cùng tự do hoạt động!

Lúc này bên trong Nhược Nguyệt Cốc khí thế ngất trời.

Tất cả mọi người đều đang vô cùng vui vẻ tu luyện.

Chỉ là phương thức tu luyện này khiến Phương Trần không biết nhất thời nên nói gì cho phải…

Chỉ thấy đằng xa có người đang đá bóng* ở một sân bóng cực lớn.

*Một trò chơi cổ.

Mà trong sân có một tên đá không lại người khác bèn sử dụng thuật pháp dẫn tới một trận đại hỏa làm cầu môn đang dựng đứng giữa không trung trực tiếp bị đốt sạch.

Người bên cạnh đen mặt, phất phất bào phục, một bàn tay lớn màu tím từ trên trời giáng xuống đem cái tên hỏa thiêu cầu môn xách đi…

Còn có một đám người ở một bên kéo co.

Chỉ có điều, thời điểm đội kia sắp thua thì bỗng không biết từ đâu xuất hiện một trận cuồng phong thổi mọi người bay tứ tán, đội sắp thắng nhất thời chửi ầm lên, nào là cẩu tạp chủng, tiểu súc sinh, khó sinh Ngưng Anh…

Còn có người cưỡi ngựa phi nước đại ở chuồng ngựa đằng xa…

Có người đang đứng một chân trên cọc gỗ cùng người đứng đối diện xô đẩy lẫn nhau…

Còn có người ở chỗ Phương Trần nhìn không rõ chế tạo ra một mặt băng, cả đám đang đùa giỡn trên đó…

Phương Trần quan sát toàn cục, ngoại trừ số ít người thật sự đang nghiêm túc luyện quyền, bắn tên, nâng đỉnh đến mức thân thể chảy máu, toàn thân đỏ au ra thì những người còn lại đều đang chơi.

"Mẹ nó, đây chính là phương thức tu luyện thể tu sao?"

Phương Trần mở rộng tầm mắt, không khỏi cảm thấy bội phục, khó trách đám người này lại ưa thích đến Nhược Nguyệt Cốc tập luyện như thế.

Có tên nào lại không thích chứ?

Có điều cũng không thể nói đám người này không đúng.

Dù sao bọn hắn không dùng linh lực, thuần túy dựa vào nhục thân hoạt động ở đây cũng xem như “tu luyện” rồi.

Có điều Phương Trần cảm thấy mấy lão đầu tử đang đánh cờ ở đình nghỉ mát gần cửa ra vào chắc chắn không được tính là tu luyện!

Phương Trần liếc mắt nhìn bọn họ chơi cờ vây, hắn khẽ lắc đầu…

Không cố gắng tu luyện ở đây lười biếng đánh cờ!

Thật không có tiền đồ!

Cả đời cũng chỉ Trúc Cơ!

Sau đó hắn chậm rãi đi qua, dự định ở sau lưng lão đầu tử chỉ trỏ.

"Không được đi lại!"

Đúng lúc này, một lão giả tóc trắng quát to.

Một lão giả đầu trọc khác vội la lên: “Thì sao? Lần trước ta lên chiến trường tiên - yêu gϊếŧ hẳn tám Yêu Vương, chẳng phải cũng chia cho ngươi bốn con à, hiện giờ ta đi lại cờ thì đã sao?”

Lão giả tóc trắng nhất thời không lên tiếng.

Phương Trần sững sờ.

Yêu Vương?

Mạnh cỡ nào?

Ta tính xem. . .

Hả?

Hóa Thần kỳ? ? ?

Phương Trần yên lặng lui trở về.

"Ngươi đang tìm gì?"

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vỗ lưng Phương Trần.

Phương Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả sắc mặt nghiêm túc đang lẳng lặng nhìn hắn.

Thấy thế Phương Trần hoảng hốt, vô thức hồi đáp: "Ta muốn đến tìm phương pháp tu luyện thể tu."

Trong lòng hắn vô thức nghĩ thầm, lão nhân này từ đâu tới?

Trưởng lão hướng dẫn của Nhược Nguyệt Cốc sao?

"Vậy ngươi tìm ta là được rồi! Ta sẽ dạy ngươi! Đi theo ta!"

Nghe vậy lão giả lập tức lạnh nhạt nói.

Nói xong hắn xoay người rời đi.

"Đi đâu?"

Phương Trần thấy thế chỉ cảm thấy đối phương có chỗ là lạ, không dám theo sau chỉ vô thức hỏi lại.

Lão giả dừng bước, quay đầu nhìn về phía Phương Trần, tiếp đó khóe miệng khẽ nhếch nói ra một đáp án.

"Đi chết!"