Chương 28: Thượng Cổ Thần Khu

Nghe được đáp án này Phương Trần nhất thời lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Lão già này muốn làm gì?

“Đừng đi cùng hắn, hắn là tên điên, người mới tới Nhược Nguyệt Cốc đều bị hắn lừa, nếu ngươi thật sự muốn tu luyện thì đi qua trái, bên đó mới là nơi thích hợp tu luyện thể tu nhất.”

Một vị đại ca nâng một con ngựa đi ngang qua người Phương Trần, đồng thời hảo tâm nhắc nhở hắn.

Nói xong đối phương liền thong thả lướt qua, chỉ để lại một tiếng ngựa hí như chuông bạc…

"Đa tạ…"

Phương Trần vốn còn muốn cảm tạ đối phương, nhưng lời còn chưa nói hết đã thấy đối phương nâng một con ngựa vội vàng đi qua…

Tạo hình gì vậy trời?

Phương Trần hoang mang, đây là nhân tài nơi nào?

"Đi mau, còn ngẩn ra đó làm gì?”

Lão giả thấy Phương Trần không đi theo, nhất thời cau mày nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn tu luyện công pháp của Lệ Phục ta sao?”

"Ha ha, ha. . ." Phương Trần gượng cười hai tiếng: "Lệ lão tiên sinh, ta nhớ ta còn có chút việc phải làm, lần sau sẽ tới tu luyện!"

Không dám giấu giếm, cho dù không có vị đại ca nâng ngựa đi ngang qua thì nội tâm Phương Trần cũng không nguyện ý đi cùng đối phương.

Ai lại muốn đi chết chứ?

"Cơ duyên đến trước mặt lại không biết nắm giữ, xem ra ngươi cũng không phải người có duyên!”

Lão giả thấy thế cười lạnh một tiếng, thất vọng liếc nhìn Phương Trần rồi quay người rời đi.

Phương Trần nhún vai, quay người đi về hướng đại ca nâng ngựa nói.

Chẳng qua hắn còn chưa đi được hai bước.

Hệ thống đột nhiên vang lên thanh âm: "Đinh — — "

"Kiểm tra truyền thừa giả hoàn tất."

"Truyền thừa giả tồn tại để cung cấp công pháp đỉnh cấp cho khí vận chi tử!”

"Truyền thừa giả: Lệ Phục."

"Lệ Phục là thiên hạ chí cường thể tu, hắn dành cả đời sáng tạo ra công pháp thể tu đỉnh cấp - Thượng Cổ Thần Khu. Công pháp này có thể phá vỡ giới hạn của thể tu, giúp tu sĩ nắm giữ được thân thể đạt tới cấp bậc Tiên Nhân.”

“Sau khi ngộ ra được công pháp này, Lệ Phục tiến vào trạng thái thần hồn hỗn loạn, mất đi lý trí, trở thành người điên, cả ngày chỉ tìm kiếm truyền thừa giả, lang thang nhiều năm mới đến Đạm Nhiên tông cư ngụ.”

"Nhưng bởi vì Thượng Cổ Thần Khu quá cường đại, có yêu cầu khắc nghiệt đối với tư chất tu luyện giả nên cho dù Lệ Phục tìm kiếm 37 năm, đến bây giờ vẫn không có thu hoạch!"

"Vì để Thượng Cổ Thần Khu của Lệ Phục không thất truyền, mời kí chủ tìm kiếm khí vận chi tử sở hữu thể chất dưới đây, trước tiên tiếp nhận truyền thừa của Lệ Phục, vì đạo thống truyền thừa cống hiến một phần sức!”

"Thể chất yêu cầu: Bất Tử Thần Hoàng Thể, Vạn Kiếp Bất Diệt Thể..."

Hệ thống vừa dứt lời.

Phương Trần ngây người, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, nhịn không được hít vào một hơi lãnh khí…

Tên Lệ Phục này thoạt nhìn như người điên, hóa ra lại lợi hại như vậy?

Hiện tại Phương Trần có chút hối hận, hắn bắt đầu tự kiểm điểm chính mình, cuối cùng cũng biết vì sao bản thân lại không có mệnh làm khí vận chi tử…

Đổi thành nhân vật chính gặp phải tên điên như Lệ Phục, khả năng không những không bỏ đi mà còn tò mò đi theo người ta xem thử.

Nhờ đó có được Thượng Cổ Thần Khu.

Nhưng hắn mới vừa rồi thậm chí trong lòng còn nghĩ lão già này chắc không phải thèm muốn thân thể mình đâu nhỉ…

"Hổ thẹn hổ thẹn. . ."

Phương Trần nghĩ thầm, đồng thời ánh mắt bắt đầu điên cuồng tìm kiếm thân ảnh Lệ Phục.

Sau khi khóa chặt thân ảnh Lệ Phục, Phương Trần lập tức cười híp mắt đi tới, đồng thời trong lòng như có lửa đốt, hắn nghĩ…

Lần này cuối cùng hệ thống cũng cho hắn đồ tốt!

Không còn khí vận chi tử muốn lấy mạng hắn nữa!

Mà chính là truyền thừa giả!

Còn là truyền thừa giả nắm giữa công pháp thể tu có thể đột phá lên cấp bậc Tiên Nhân!

Quá lợi hại!

Về việc hệ thống muốn hắn tìm kiếm khí vận chi tử thích hợp để truyền thừa…

Vậy hắn tìm hiểu công pháp trước chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Chính mình tu luyện đến Đại Thừa kỳ cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Dù sao nếu bình tĩnh suy xét, nếu không nắm rõ công pháp như lòng bàn tay hoặc tu luyện đến Đại Thừa kỳ thì làm sao tìm được khí vận chi tử thích hợp chứ?

Chỉ có bản thân tự trải qua thì mới có thể đi trợ giúp người khác!

Đây mới là quên mình vì người!

. . .

"Lệ tiền bối!"

Phương Trần chặn Lệ Phục lại trong đám người.

Hắn vốn muốn trực tiếp gọi sư phụ, nhưng nghĩ đến nhỡ đâu công pháp của người ta thật sự rất lợi hại, nếu mình không thích hợp thì làm thế nào?

Suy nghĩ một hồi, Phương Trần vẫn cho rằng không nên mạo muội, vẫn nên bắt đầu một cách lễ độ thì hơn.

"Chuyện gì?"

Lệ Phục nhíu mày nhìn Phương Trần.

"Ta muốn tìm hiểu về phương thức tu luyện thể tu của ngài.”

Nụ cười của hắn không còn vẻ câu nệ như vừa nãy.

“Chẳng phải khi nãy ngươi không muốn sao?”

Lệ Phục tuy rằng là một tên điên nhưng cũng khá nóng nảy, hắn hừ lạnh nói.

Hắn đã sớm nhìn ra bộ dáng kiêu căng khi nãy của Phương Trần là đang xem thường công pháp của mình.

Bây giờ lại muốn tìm hiểu?

Không có cửa!

"Lệ tiền bối oan uổng ta quá!"

Nghe vậy Phương Trần vội vàng giải thích: "Vãn bối vừa rồi nói mình có việc, hiện tại đã giải quyết xong mới lập tức đi tìm ngài hỏi thăm công pháp.”

“Giải quyết? Ngươi giải quyết chuyện gì?”

Lệ Phục cười lạnh hỏi.

Phương Trần có chút nội thương, tên này hỏi lắm thật…

Có đúng là thần hồn hỗn loạn, mất lý trí không vậy?

Phương Trần cũng không ngại ngùng, lập tức trả lời: “Vừa nãy ta mót quá nên đi giải quyết một phen.”

"Ngươi là tu sĩ, không cần giải quyết."

Lệ Phục phẩy tay áo, hiển nhiên không tin.

Thấy thế Phương Trần đành phải bĩu môi nói: "Được thôi, thật ra vừa rồi vãn bối đi tìm hiểu phương thức tu luyện của người khác, cảm thấy bọn họ đều không lợi hại bằng Lệ tiền bối, thế nên ta có chút hối hận…”

Mà câu nói này nháy mắt đâm trúng Lệ Phục, hắn mừng rỡ cười to: “Ha ha, vậy mới đúng chứ!”

“Câu này của ngươi rất hợp ý ta!”

“Đi theo ta, ta cho ngươi xem thế nào mới gọi là thế giới thể tu chân chính!”

Nói xong Lệ Phục quay người rời đi.

Phương Trần thấy thế thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra lão già quả nhiên rất cuồng ngạo.

Nhưng người cuồng ngạo chỉ cần nịnh nọt thì đều có thể dụ dỗ được.

Phương Trần xoa cái trán không có mồ hôi lạnh, vội vã theo sau.

Người xung quanh vẻ mặt cổ quái nhìn Phương Trần cùng Lệ Phục rời khỏi Nhược Nguyệt Cốc…

Nhược Nguyệt Cốc lại có thêm tên điên thứ hai?

. . .

Sau khi hai người rời khỏi Nhược Nguyệt Cốc thì rất nhanh đi tới sườn núi Ánh Quang Hồ Sơn, dưới sự chỉ dẫn của Lệ Phục, cả hai đi tới một vách đá.

"Chính là chỗ này."

Lệ Phục dừng bước.

Phương Trần cũng ngừng chân.

Lệ Phục đứng cạnh vách núi cũng không hàn huyên khách sáo, quay người liền hỏi thẳng: “Tốt, hiện tại ta hỏi ngươi, khắp người ngươi chỗ nào mạnh nhất?”

“Ta nghĩ là tay trái.”

Phương Trần suy tư một lúc mới chậm rãi nâng lên cánh tay trái, lộ ra một nụ cười cực kỳ tự tin.

"Tốt! Rất tốt! Ta cũng cảm thấy tay trái ngươi rất cường tráng!"

Lệ Phục lộ ra mấy phần tán thưởng, sau đó chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, hiện tại chặt tay trái đi.”

Nụ cười Phương Trần nháy mắt cứng đờ.