Chương 30: Yêu cầu linh dược

Một cỗ tin tức nhất thời chảy vào trong đầu Phương Trần.

Lúc này đây, Phương Trần lập tức hiểu rõ công pháp Thượng Cổ Thần Khu.

Phương thức tu luyện công pháp này kỳ thật rất đơn giản!

Trong mắt Lệ Phục, thể tu phổ thông cũng chỉ là làm tổn thương nhục thân, nhờ linh dược phụ trợ, làm cho nhục thân mỗi lần càng thêm cường tráng.

Phương pháp này tuy hữu dụng nhưng hiệu quả không cao.

Không chỉ tốc độ chậm mà đến cuối cũng chỉ có thể tu luyện ra được nhục thân sánh ngang sức mạnh tu sĩ Kim Đan kỳ.

Loại phương pháp này thực sự vô dụng!

Chênh lệch cực lớn với thể tu thượng cổ mà Lệ Phục nghe được!

Thể tu thượng cổ có thể dùng nhục thân cùng yêu thú tàn sát, có thể dùng nhục thân chống lại tam tai lục kiếp.

Thế nên vì mở ra giới hạn cao nhất của thể tu, vì đạt tới nhục thân cực hạn, vì khôi phục vinh quang thể tu thượng cổ, Lệ Phục nghĩ ra một phương pháp cấp tiến khác.

Nếu thể tu hiện nay ưa chuộng tổn thương nhục thân, vậy hắn sẽ triệt để hủy diệt luôn nhục thân!

Chờ sau khi nhục thân bị hủy diệt lại dùng linh lực thôi hóa, khôi phục ra một nhục thân cường đại hơn.

Nói một cách đơn giản, tư tưởng trung tâm của Thượng Cổ Thần Khu chính là không phá thì không xây được!

Nhất định phải cố tìm đường sống trong chỗ chết!

Khôi phục ra nhục thân cường đại hơn nếu chỉ dựa vào chính sức mình để khôi phục khẳng định là không được, nhất định phải có linh dược phụ trợ.

Mà linh dược cần có không chỉ là linh dược cực kỳ trân quý, hơn nữa còn yêu cầu một chủ dược tuyệt đối.

Chủ dược này chính là nhục thân bị chặt bỏ!

Thí dụ như nếu muốn khôi phục cánh tay thì cần phải đưa cánh tay cùng linh dược đi luyện hoá thành Khí Huyết đại đan, sau khi sử dụng mới có thể thỏa mãn yêu cầu của Thượng Cổ Thần Khu.

Sau khi xem xong công pháp, mồ hôi lạnh của Phương Trần rơi như tắm.

Nội dung hắn xem là phần nhập môn.

Dựa vào yêu cầu linh dược trong phần nhập môn, nếu đầu tư cho một tu sĩ tư chất không tệ, chí ít có thể lên được tu vi Trúc Cơ kỳ.

Nếu để cho khí vận chi tử như Khương Ngưng Y và Tiêu Thanh tu tập, nhất định có thể trợ giúp đối phương đạt tới tu vi Trúc Cơ năm tầng trở lên.

Mà đặt trên người Lệ Phục chỉ có thể tu luyện Thượng Cổ Thần Khu đến nhục thân Luyện Khí kỳ.

Tuy nói Luyện Khí kỳ Thượng Cổ Thần Khu đánh mười đối thủ cùng giai tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng đầu tư này cũng chơi lớn quá rồi!

Phương Trần nhịn không được nuốt nước miếng: “Mẹ nó… Khó trách chỉ có khí vận chi tử mới có thể tu luyện, không chỉ tốn tiền mà còn tốn mạng…”

“Xem hết chưa?”

Thấy Phương Trần nửa ngày không lên tiếng, Lệ Phục không khỏi thúc giục nói.

"Tiền bối, ta xem xong rồi!"

Nghe vậy Phương Trần vội đáp.

"Vậy ngươi còn không tranh thủ thời gian bắt đầu tu luyện?"

Lệ Phục lần nữa thúc giục.

"Cái kia tiền bối. . ."

Phương Trần do dự.

"Lại gì nữa? Chẳng lẽ ngươi không biết chữ? Cần ta giải thích cho không?”

Lệ Phục nhíu mày.

Phương Trần: ". . . Không, không phải, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngài có linh dược mà công pháp yêu cầu không?"

"Linh dược? Trong đó có nhắc linh dược sao?”

Nghe vậy Lệ Phục ngạc nhiên hỏi.

Phương Trần: ". . ."

Mẹ ngươi.

Công pháp ngươi đưa ta có thật là đồ bình thường không vậy?

Nếu như không phải cẩu hệ thống chứng nhận thân phận truyền thừa giả của Lệ Phục là thật, Phương Trần nói thế nào cũng không muốn tu luyện Thượng Cổ Thần Khu.

"Có chứ, ngài tự mình xem."

Phương Trần nói.

"Để ta nghĩ đã. . ."

Nghe vậy Lệ Phục lâm vào trầm tư, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Há, xác thực có, chẳng qua ta quên thôi."

"Nếu vậy tiền bối có những linh dược này sao?”

Phương Trần hỏi.

Lệ Phục hùng hổ nói: “ Ta không có, sao vậy, ngươi không có sao?"

Phương Trần: ". . . Tiền bối, ta xác thực không có, ngài trước đó cũng không đề cập với ta."

Lệ Phục nhíu mày: “Thì sao? Đến những linh dược này mà ngươi cũng không có? Đúng là khố rách áo ôm!”

Phương Trần nhìn Lệ Phục: (눈_눈)

Lệ Phục không để ý tới sắc mặt Phương Trần, hắn thản nhiên nói: "Đã nghèo thì không có duyên tu luyện công pháp của ta.”

"Tạm biệt!"

Dứt lời Lệ Phục xoay người rời đi.

Lưu lại một mình Phương Trần đứng hoang mang trong gió.

. . .

Mặt trời ngã về tây, ánh sáng xuyên qua tầng mây rơi vào trên thân hai con sư tử bằng vàng ròng đứng trước cửa phủ đệ giữa sườn núi, kim quang cùng ánh sáng màu cam nhạt chiếu rọi lẫn nhau, trong lúc nhất thời bừng sáng cả một vùng.

Phương Trần mang theo đại não mệt mỏi quay về gian phòng hơn mấy trăm mét vuông.

Trừng hợp người tu sửa phủ đệ đi ra, thấy Phương Trần lập tức ôm quyền nói: “Phương tiên sư, chúng ta đã sửa xong phủ đệ cho ngài, có điều chi không hài lòng xin ngài cứ phái người tới tìm chúng ta là được.”

Mấy sư phụ này mặc vải thô áo gai, toàn thân mồ hôi, vừa nhiệt tình vừa kính sợ ôm quyền chào hỏi Phương Trần.

Hiếm khi nhìn thấy người bình thường, Phương Trần có chút cảm động bèn lấy ra một ít ngân phiếu trong nhẫn trữ vật đưa cho đối phương: “Đa tạ các vị, đây là một chút tâm ý, mọi người vất vả rồi!”

“Chúng ta sao có thể…”

Nhìn thấy ngân phiếu, đám phàm nhân vội vàng ra sức phất tay cự tuyệt.

Nhưng Phương Trần vẫn cưỡng chế nhét vào trong cổ áo vô tình mở ra của bọn họ.

Sau đó mọi người nương theo ánh hoàng hôn rời đi.

Đi không bao lâu Phương Trần còn nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ truyền đến: “Phương tiên sư này cũng không ngang ngược phách lối như lời đồn.”

"Lời đồn hại người thôi!"

"Có khoản ngân lượng này ta có thể đặt mua cho nữ nhi hai bộ quần áo mới. . ."

Nghe vậy Phương Trần cười một tiếng, ánh mắt mang theo mừng rỡ đưa mắt nhìn mọi người đi xa, thẳng cho đến khi bọn họ cùng tia sáng màu cam nhạt biến mất nơi chân trời, lúc này hắn mới nương theo ánh sáng nhàn nhạt của mặt trăng chậm rãi đi vào trong.

"Ngươi trở về rồi?"

Vừa vào cửa, thanh âm Dực Hung liền truyền tới.

"Về rồi. . ."

Phương Trần đi vào, phát hiện Dực Hung đang nằm sấp trên nóc nhà, buồn chán ngáp ngắn ngáp dài.

“Ta nhịn hết nổi rồi, bây giờ ta có thể khôi phục chân thân được chưa?”

Dực Hung nóng vội nói.

“Được, nhưng ngươi đi tới chỗ hậu viện giả sơn, đừng ở đây hủy đồ của ta.”

Phương Trần thoải mái nói.

"Được, ta biết rồi."

Dực Hung trở mình nhảy xuống nóc nhà, thân thể uốn éo như mèo đi về hướng hậu viện.

Một lát sau.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới.

Bành — —

Sau đó truyền đến tiếng nổ lớn.

"Xin lỗi, ngày mai ta sẽ cho người sửa lại."

Thanh âm ồm ồm của Dực Hung truyền đến.

Phương Trần: ". . ."

Mẹ ngươi.

Phương Trần không có tâm tư đi hậu viện nhìn thử, hắn đi tới một gian phòng trong phủ đệ.

Bên trong có rất nhiều linh dược.

Đây là trước khi đến Đạm Nhiên tông Phương gia bảo nguyên chủ mang tới.

Nhưng bởi vì sau khi dùng dược không có tác dụng, nguyên chủ không còn dùng tới nữa!

Hiện tại Phương Trần dự định đi vào trong nhìn xem có linh dược nào dùng được cho Thượng Cổ Thần Khu hay không.

“Chỉ có một ít Tam Vị Dược còn chẳng đáng tiền…”

Kết quả Phương Trần đi vào tìm một vòng, không khỏi thở dài một tiếng.

Khó quá!

Phương Trần dự định đi một chuyến đến Lăng Vân Phong.

Hoa Kỉ Dung là phú bà đan dược.

Lấy của nàng một gốc linh dược hẳn là không thành vấn đề!