Chương 31: Đạm Nhiên tông phường thị

Đương nhiên.

Phương Trần kỳ thật không quá nguyện ý nhanh như vậy đi tìm Hoa Kỉ Dung.

Dù sao Hoa Kỉ Dung vừa nhìn đã biết tu vi cực kỳ cường đại, ân tình của loại người này càng muộn sử dụng càng tốt.

Nhưng khổ nỗi linh dược Phương Trần cần tên gọi Hắc Ngọc Chi, Hắc Ngọc Chi là linh dược cực kỳ có lợi cho nhục thân, giá trị cực cao.

Trước mắt trong tay Phương Trần không có nhiều linh thạch như vậy, mà bởi vì Phương Trần phạm không ít lỗi, không chỉ bị người nhà tịch thu hạ nhân mà còn cấm luôn tiền tiêu vặt.

Cho nên hắn chỉ có thể xin Hoa Kỉ Dung giúp đỡ.

Có điều khi hắn vừa ra cửa lại có hai người xuất hiện.

Lăng Uyển Nhi cùng Tiêu Thanh!

"Sư huynh!"

Thời điểm Phương Trần mở cửa, hai người đã đứng sẵn chờ ở đó, cung kính hô to.

“Sao các ngươi lại tới đây?”

Phương Trần kinh ngạc, sau đó ánh mắt vô thức nhìn xung quanh, Khương Ngưng Y không đến.

Vẻ mặt hắn ôn hòa nói: “Vào trước đi!”

"Vâng!"

Tiêu Thanh gật đầu, sau đó kéo Lăng Uyển Nhi tiến vào phủ đệ Phương Trần.

Sau khi tiến vào tiểu viện, ba người ngồi xuống bàn đá trong sân.

Lăng Uyển Nhi thấy vậy trong lòng nhất thời nói thầm…

Quả nhiên như sư tỷ nói!

Thái độ ác liệt của Phương sư huynh hôm qua chỉ là diễn xuất.

"Chuyện gì?"

Phương Trần hỏi.

"Là thế này sư huynh, Uyển Nhi muốn xin lỗi sư huynh chuyện hôm qua, tất cả là lỗi của nàng.”

Trong lúc Tiêu Thanh nói chuyện, Lăng Uyển Nhi liền đặt nhẫn trữ vật trước mặt Phương Trần, ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn Phương Trần: “Phương sư huynh, là Uyển Nhi nhất thời xúc động, mong sư huynh tha thứ!”

"Không sao, việc nhỏ thôi."

Phương Trần khoát tay, sau đó đẩy nhẫn trữ vật về: “Đồ vật ta cũng không cần, ta không phải người so đo.”

“Sư huynh cứ nhận đi, nếu ngươi không nhận Uyển Nhi sẽ ngủ không ngon.”

Lăng Uyển Nhi nói: "Đúng đó Phương sư huynh!"

Tiêu Thanh đẩy nhẫn trữ vật về, nghiêm mặt nói: “Còn nữa, nếu như còn muốn gì thì có thể mở miệng nói với Uyển Nhi!”

Thấy thế Phương Trần âm thầm tán thưởng Tiêu Thanh, đồng thời khẽ thở dài một hơi: “Nếu đã như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là nhận nó.”

Hắn cầm nhẫn trữ vật, thần thức nhanh chóng nhìn lướt qua, mắt nhất thời trợn to.

Sáng thật!

Chói quá!

Nhiều linh thạch quá!

Mẹ nó!

“Phương sư huynh, đồ vật trong này đều là sư phụ ta bảo ta mang tới, ngài nói huynh cứu ta một mạng, ngài phải cảm tạ huynh cho tốt, có điều hiện tại Hoa trưởng lão bảo ngài đừng tới đây để tránh gây chú ý, chỉ có thể nhờ ta chuyển giao, hi vọng huynh không trách tội!”

Lăng Uyển Nhi nói.

Lần này tới, Lăng Uyển Nhi không chỉ là đến xin lỗi, còn đến báo ân.

Dù sao Phương Trần nói thế nào cũng xem như cứu được Lăng Uyển Nhi một mạng, sư phụ của nàng không thể một chút ý tứ cũng không có!

"Thì ra là thế."

Hơi thở Phương Trần dần bình phục, khó trách nhiều linh thạch như vậy, trong lòng không khỏi vui sướиɠ.

Hắn có thể không cần đi làm phiền Hoa Kỉ Dung.

Sau đó Lăng Uyển Nhi đột nhiên đứng dậy nói: “Ta về trước đây Phương sư huynh, Tiêu Thanh ca ca còn có lời muốn nói với ngươi!”

"Ồ?"

Phương Trần sửng sốt, sau đó cười nói: "Được, vậy ngươi về trước đi!"

Lăng Uyển Nhi nói dứt lời liền ôn nhu nhìn thoáng qua Tiêu Thanh, sau đó quay người rời đi.

Đợi Lăng Uyển Nhi ra ngoài, Tiêu Thanh nhanh chóng nói với Phương Trần: "Sư huynh, ta đến tìm huynh là vì ta có một số vấn đề trong tu luyện muốn thỉnh giáo!"

"Liên quan tới Vô Song Chí cùng Tật Phong Bộ. . ."

"Ta sắp xuống núi lịch luyện, muốn trước khi đi phải luyện hai công pháp này cho thật tốt, nhưng có một ít vấn đề tu luyện khiến ta suy nghĩ cả đêm cũng không giải quyết được, lòng có lo nghĩ cho nên mong sư huynh chỉ giáo!”

Tiêu Thanh sở dĩ gọi Lăng Uyển Nhi ra ngoài là bởi vì hắn sợ Phương Trần để ý.

Vô Song Chí cùng Tật Phong Bộ là Phương Trần cho hắn, nhưng cũng không nói hắn có thể nói cho người khác.

Hắn không muốn Lăng Uyển Nhi ở lại đây nghe kiến giải của Phương Trần về hai công pháp này, vạn nhất trong lòng Phương Trần nảy sinh hiềm khích thì không hay!

Tuy nói trong mắt Tiêu Thanh Phương Trần rất đại độ, hoàn toàn không so đo những thứ này.

Nhưng người ta không so đo, mình không thể không so đo!

Vì thế hắn mới bảo Lăng Uyển Nhi đi trước.

Phương Trần không biết tâm tư Tiêu Thanh tỉ mỉ đến mức này, hắn nghe Tiêu Thanh nói chỉ gật đầu đáp: "Đương nhiên không có vấn đề, ngươi cứ việc nói."

Nhưng đồng thời nội tâm Phương Trần có chút nghi vấn.

Theo lý mà nói trong người Tiêu Thanh có Tiêu Dao tôn giả, giải quyết nan đề trong công pháp không phải dễ như trở bàn tay sao?

Tại sao còn chạy tới hỏi hắn?

Có điều nghi vấn này Phương Trần khẳng định không thể nói ra, tránh cho đối phương kinh nghi…

Phương Trần làm sao biết, trên thực tế Tiêu Dao tôn giả từ lúc Phương Trần đột phá Trúc Cơ vào hôm qua đã lâm vào ngủ say.

Tiêu Dao tôn giả sau khi Phương Trần cho Tiêu Thanh Toái Ngọc Đan liền biết Tiêu Thanh rất có khả năng nhanh chóng đi tới trình độ tìm ra Hỏa Sát.

Cho nên hắn lập tức hao phí lực lượng, thay Tiêu Thanh tính ra vị trí của cơ duyên.

Cũng bởi đó mà Tiêu Dao tôn giả cố ý tiến hành ngủ say vài ngày, dự định khôi phục lực lượng, đến lúc đó mới có thể toàn lực trợ giúp Tiêu Thanh chiếm lấy cơ duyên.

Cũng bởi vì Tiêu Dao tôn giả ngủ say cho nên Tiêu Thanh nóng lòng gia tăng thực lực vì muốn xuống núi lịch luyện, gặp phải vấn đề tu luyện chỉ có thể cầu viện Phương Trần.

Dẫu sao trong suy nghĩ của Tiêu Thanh, Phương Trần có thể chiến thắng Dực Hung, thực lực tất nhiên vô cùng cường đại, nhờ hắn giải quyết vấn đề tu luyện chắc hẳn không thành vấn đề.

. . .

Sau đó Tiêu Thanh liền đem nghi vấn của mình nói ra.

Mà Phương Trần lại giải đáp từng vấn đề một, với hắn đây chẳng qua là vấn đề nhỏ nhặt.

Nhờ Phương Trần giải đáp, Tiêu Thanh mừng rỡ hiểu ra vấn đề, càng thêm sùng bái Phương Trần tột đỉnh.

Quả nhiên không hổ là Phương sư huynh!

Sau khi bàn luận một lúc lâu, sắc mặt Tiêu Thanh ửng hồng, kích động không thôi nói: “Đa tạ sư huynh!”

Được Phương Trần chỉ điểm, thấu hiểu của Tiêu Thanh đối với Vô Song Chí cùng Tất Phong Bộ hoàn toàn lên một cao độ mới!

"Không cần khách khí."

Phương Trần cười nói.

Có câu nói rất hay chính là lông dê xuất hiện trên thân dê.

Chỉ điểm của hắn với Tiêu Thanh hoàn toàn là hành động tưới nước biển cho biển.

Tiêu Thanh kích động nói với Phương Trần: “Ta đi trước nhé sư huynh, ngày mai có lẽ sẽ lên đường ra ngoài lịch luyện!”

"Nếu sư huynh có gì cần tìm ta thì lưu lại lời nhắn, hoặc tìm Uyển Nhi đều được!”

Nghe vậy Phương Trần gật đầu: "Được!"

Sau đó Phương Trần tiễn Tiêu Thanh rời đi, hắn đưa mắt nhìn đối phương rời xa, trong lòng lại nghĩ đến. . .

Dựa theo hệ thống giới thiệu, xem ra Tiêu Thanh lần này xuống núi chính là muốn đi tìm Hỏa Sát Vương!

. . .

Một lát sau.

Phương Trần mang theo linh thạch Lăng Uyển Nhi vừa mới đưa tới ra ngoài.

Hiện tại đã có tiền hắn có thể trực tiếp đi mua Hắc Ngọc Chi mà không cần đi tìm Hoa Kỉ Dung.

Sau khi ra cửa Phương Trần liền đi tới đỉnh núi, lại đi về hướng Hải Quy Đài, sau đó lại đi xuống từ đầu Hải Quy Đài.

Dưới kia có một phường thị là nơi đệ tử tông môn chuyên dùng để giao dịch.

Thế nhưng Phương Trần không dự định trao đổi với người khác, hắn dự định trực tiếp đến Đạm Nhiên dược phường của Đạm Nhiên tông.

Muốn giao dịch cùng Đạm Nhiên tông có hai cách.

Cách thứ nhất là quyên góp linh thạch hoặc làm nhiệm vụ, thu được điểm cống hiến.

Dùng điểm cống hiến đi đổi vật mình muốn!

Cách này độ bảo hộ lớn nhưng lại tốn kém nhất.

Tỉ như một thanh phi kiếm Trúc Cơ kỳ bên ngoài bán 5 ngàn linh thạch, ở Đạm Nhiên tông cũng bán 5 ngàn điểm cống hiến.

Nhưng 5 ngàn linh thạch không đổi được 5 ngàn điểm cống hiến.

Cho nên đổi như thế linh thạch sẽ mất giá, rất thua thiệt!

Đây cũng là ý tưởng của Đạm Nhiên tông nhằm khích lệ đệ tử làm nhiệm vụ thu hoạch điểm cống hiến mà không dựa vào quyên linh thạch.

Đương nhiên.

Nếu ngươi vô cùng hào phóng thì bọn họ cũng hoan nghênh ngươi quyên tiền!

Mà cách thứ hai chính là đi Đạm Nhiên dược phường.

Đạm Nhiên dược phường cũng là nơi chuyên kiếm linh thạch cho Đạm Nhiên tông.

Có điều bởi vì vị trí đặc thù của phường thị thế nên Đạm Nhiên tông chưa bao giờ thừa nhận Đạm Nhiên dược phường có quan hệ với bọn họ, chỉ nói người khác cũng dùng hai chữ Đạm Nhiên mà thôi, không liên quan gì đến Đạm Nhiên tông…

Phương Trần nương theo trăng sáng rốt cục cũng đi vào phường thị.

Vừa tiến vào trong, tiếng ồn ào của biển người đem hắn bao phủ.

Đồng thời, một thanh âm quyến rũ vang lên bên tai Phương Trần: “Quan nhân, muốn tìm chút kí©h thí©ɧ không?”