Chương 32: Thiếu nữ ở Đạm Nhiên dược phường

Phương Trần nghe thanh âm này nhất thời vô thức nhìn sang.

Chỉ thấy đằng xa có một nữ tử diễm lệ người khoác lụa mỏng, tư thái bất phàm, làn da nõn nà đứng đối diện liếc mắt đưa tình với hắn, môi đỏ khẽ nhếch…

Dung mạo như thiên tiên khuynh quốc khuynh thành, nhất là y phục của nàng càng như thiêu đốt mắt hắn, làm người ta không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

"Không cần."

Phương Trần vội vàng khoát tay, bước nhanh đi vào phường thị.

Dựa theo trí nhớ nguyên chủ, hắn biết đám người này đẹp thì đẹp nhưng mẹ nó toàn hàng giả!

Kiếp trước của hắn máy ảnh có hiệu ứng làm đẹp.

Kiếp này cũng không khác gì.

Còn có một thứ lợi hại hơn chính là thuật pháp mỹ nhan!

Những người này chuyên tu tập huyễn thuật, không cầu làm người khác thần hồn điên đảo, thần trí mê loạn, chỉ cầu bề ngoài của chính mình trong mắt người khác không khác gì thiên tiên chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Có điều nếu huyễn thuật có thể duy trì được lâu thì một đêm xuân tiêu cũng chưa chắc không thể.

Chết người chính là những kẻ này đã luân lạc tới tình trạng đi tới phường thị dụ dỗ người qua đường, tu vi đương nhiên không mạnh được bao nhiêu, chỉ cần qua một hai canh giờ huyễn thuật sẽ mất đi hiệu lực.

Cho đến lúc đó, chưa bàn đẹp xấu, đối phương là nam hay nữ còn chưa biết…

Loại người này Phương Trần đừng nói tới gần, đến nhìn vài lần cũng sợ tu vi mình quá mạnh nhìn thấu được diện mạo thật sự của đối phương, tự làm chính mình buồn nôn…

Nữ tử kia thấy Phương Trần đi xa, nhất thời gắt gỏng: “Đồ khốn, nhìn ta lâu như vậy mà nói đi là đi, đúng là vô tình!”

Thừa dịp không người, khuôn mặt trang điểm của nữ tử biến mất, một khuôn mặt đen gầy đầy tàn nhang xuất hiện.

“Ngươi cũng to gan thật, hắn mà ngươi cũng dám câu dẫn, đúng là không muốn sống!”

Một tràng cười nhạo truyền đến.

Nữ tử quay đầu thấy một nữ tử mập mạp đi tới bèn tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, hắn là ai?”

"Hắn là Phương Trần, ngươi nói xem?"

Nữ tử mập mạp thản nhiên nói.

"A? !"

Nghe vậy, nữ tử đen gầy sửng sốt, sau đó hoảng sợ la to: “Là hắn sao? !”

"Về sau cẩn thận một chút, lần trước hắn bị tỷ muội của chúng ta mang đi, nhưng sau khi pháp thuật người kia mất đi hiệu lực, nếu không phải tu vi mạnh hơn hắn thì thiếu chút nữa đã bị đánh chết.”

Nữ tử mập mạp cười lạnh nói: "Ta nói cho ngươi biết, về sau chớ trêu chọc loại người như Phương Trần, biết chưa?"

"Ta biết rồi."

Nữ tử đen gầy chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng sợ hãi cực điểm.

May mắn Phương Trần không lại đây!

Bằng không hiện tại nàng đã chết!

Sau đó nữ tử đen gầy trong lòng trấn định, khôi phục lại dáng vẻ thiên kiều bá mị, mà nữ tử mập mạp cũng hóa thành một phụ nhân vóc dáng nở nang xinh đẹp, quấn váy lụa mỏng đi ra ngoài…

. . .

Phương Trần lúc này cũng vô cùng khẩn trương, nơm nớp đề phòng, hắn nghiêm túc che giấu nhẫn trữ vật chỉ sợ bị trộm mất.

Hắn cũng xem như có hiểu biết về phường thị.

Nơi này là “lịch luyện chi địa” mà Đạm Nhiên tông cố ý bày ra!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đạm Nhiên tông không thừa nhận Đạm Nhiên dược phường cùng bọn hắn có liên hệ!

Ở đây Đạm Nhiên tông không chịu trách nhiệm, chỉ cần không xảy ra chuyện không hợp lẽ thường thì bọn họ cũng không mảy may quan tâm.

Theo cách nghĩ của Đạm Nhiên tông, đệ tử tông môn sớm muộn đều phải ra ngoài lịch luyện, rất có thể chịu thua thiệt khi giao dịch tại tu tiên giới.

Cho nên bọn họ dứt khoát cho các đệ tử sớm cảm nhận xã hội hiểm ác này ngay trong tông môn, thời điểm đệ tử ra ngoài lịch luyện đương nhiên cũng sẽ không có việc không chút đề phòng!

Mà Đạm Nhiên tông tuy nói không để tâm tới phường thị, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép xuất hiện việc gϊếŧ người đoạt bảo.

Đây chính là phạm vi giới hạn mà trưởng bối trong tông môn muốn, để cho một số đệ tử đàng hoàng trong tông môn chịu chút thiệt thòi.

Lại nói, vạn nhất thật sự có đệ tử làm mất trân bảo hiếm thấy, tông môn cũng có thể phái người tới thu hồi, vấn đề không lớn!

Chính vì thế mà vừa vào cửa, xuất hiện những mỹ nhan tiên tử kia là hoàn toàn bình thường.

Thế giới bên ngoài so với nơi này càng thêm kỳ quái, tỉ như dưới dung mạo thiên tiên là một con yêu thú, nếu là miêu nữ hồ nữ có lẽ còn có tu sĩ có đam mê quái dị cảm thấy hưng phấn, nhưng nếu là trư yêu…

Trong phường thị ngoại trừ mỹ nhan tiên tử còn có gian thương, lừa đảo, trộm vặt…

Gian thương và lừa đảo thì còn dễ đối phó, trộm vặt thì không hẳn.

Khó lòng phòng bị!

Đây cũng là nguyên nhân Phương Trần cẩn thận bảo vệ nhẫn trữ vật từng li từng tí.

Trong nhẫn trữ vật của Lăng Uyển Nhi không chỉ có linh thạch mà còn có một số vật giá trị đắt đỏ như đan dược cho Trúc Cơ kỳ tu luyện, mặc dù đối với Phương Trần chẳng có tác dụng gì nhưng cũng không thể bị người khác đánh cắp!

Xã hội hiểm ác, cần phải đề phòng!

Trước mặt bọn chúng, Phương Trần cảm thấy mình chỉ là một con thỏ trắng.

Thân là thỏ trắng, hắn vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.

Thỏ trắng Phương Trần trong lúc đề phòng người khác, đám trộm vặt trong tối cũng đang nhìn hắn, liên tục cúi đầu không ngừng, đồng thời truyền âm cho đồng bọn.

“Phương Trần tới rồi, cẩn thận một chút.”

Có người trả lời: "Yên tâm, chỗ này không có người mời, đều là ma cũ biết hắn, chúng ta không trộm của hắn.”

Người kia nhất thời cả giận quát khẽ: “Đồ khốn, ta biết ngươi có kinh nghiệm, ngươi không trộm hắn vẫn chưa đủ, nhất định phải tránh xa hắn, vạn nhất hắn đi cạnh ngươi nói đồ trong nhẫn trữ vật của hắn biến mất thì sao?”

"Lão đại, không đến mức đó chứ? Đồ trong nhẫn trữ vật căn bản không trộm được mà?"

"Mẹ nó, ngươi họ Phương hay hắn họ Phương? Nghe hắn hay nghe ngươi?”

"Hắn đáng sợ như thế sao? Không phải nghe nói người Phương gia chán ghét hắn à? Bằng không tại sao hắn tới một nô bộc cũng không có?”

“Đúng là chán ghét, nhưng hắn chẳng phải họ Phương sao? Hắn thật sự xảy ra chuyện người trong nhà có thể mặc kệ chắc?”

". . . Vậy được! Chúng ta có cần thông báo cho mấy tên lừa gạt kia luôn không?”

"Không cần, bọn chúng có mắt hơn người, sớm đã tránh xa Phương Trần!”

. . .

Đạm Nhiên dược phường.

Phương Trần tới nơi, cúi đầu nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

May mà hắn nhanh mắt!

Vừa rồi chỉ chọn đường nhỏ vắng người, an toàn đi tới Đạm Nhiên dược phòng!

"Thoát được một kiếp!"

Phương Trần sâu thẳm trong lòng tự tán thưởng chính mình.

Sau khi đi vào bên trong, một gã sai vặt áo vải tiến lên cười hỏi: "Xin hỏi tiên sư cần gì?"

"Hắc Ngọc Chi hai trăm năm."

Phương Trần nói.

"Vâng!"

Gã sai vặt gật đầu, xoay người đi lấy Hắc Ngọc Chi cho Phương Trần.

Trong lúc Phương Trần ngửi mùi thuốc chờ đợi, một cẩm y lão giả trong chỗ tối đang híp mắt nhìn chằm chằm vào tay hắn.

Chờ thấy rõ đươc nhẫn trữ vật trong tay Phương Trần, ánh mắt nhất thời sáng lên.

"Gia gia, có chuyện gì sao?"

Bên cạnh là một thiếu nữ đáng yêu, thấy bộ dáng lão giả như thế nhịn không được liền hỏi.

Lão giả dùng cằm ra hiệu hướng của Phương Trần, hưng phấn nói: "Nhẫn của Xích Tôn Sơn."

"Xem ra có quý nhân đến đây!"

Thiếu nữ nghe vậy, trên khuôn mặt tinh xảo nhất thời hiện lên mấy phần mừng rỡ: “Thật ạ?”

"Đi, gia gia dẫn ngươi đi gặp hắn, nói không chừng hắn có thể giúp ngươi tiến vào Đạm Nhiên tông."

Lão giả vừa muốn đứng dậy, kết quả sau khi thấy rõ mặt Phương Trần lại vội vàng kéo thiếu nữ dừng lại:"Chờ một chút, đừng đi!"

"Tại sao vậy gia gia?"

"Hắn là Phương Trần!"