Chương 33: Khí vận chi tử thứ ba

"Gia gia, hắn là Phương Trần thì sao?"

Thiếu nữ có chút ngây ngốc, không rõ tình huống.

Nàng không ở ngoại môn, cũng không biết danh tiếng Phương Trần!

“Thấm Nhi, con đừng hỏi nữa, tóm lại chúng ta không thể lại đó…”

Lão giả lắc đầu, không tiếp tục giải thích.

"Được thôi."

Gương mặt xinh đẹp của Trữ Thấm Nhi lóe qua mấy phần ảm đạm.

Lão giả cũng thở dài một hơi.

Mãi mới chờ được một người như Xích Tôn Sơn nội môn Đạm Nhiên tông, không nghĩ tới lại là Phương Trần.

Lão giả tên gọi Trữ Hà.

Trữ Hà là người ở đấu viện ngoại môn Đạm Nhiên tông, quanh năm suốt tháng ở ngoại môn, hắn đương nhiên biết tên tuổi Phương Trần.

Hắn biết cho dù cầu xin ai cũng không thể cầu xin Phương Trần, bằng không nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng sau khi Trữ Hà thu hồi bước chân, nhìn vẻ buồn rầu trên mặt tôn nữ, nội tâm hắn vô cùng đau xót.

Lại lãng phí thêm một ngày!

Tôn nữ của Trữ Hà tên Trữ Thấm Nhi, từ ngày ra đời đã không cách nào tu luyện được.

Nếu không có linh căn thì đành chịu.

Nhưng Trữ Hà biết, thời điểm tôn nữ khảo nghiệm linh căn rõ ràng lộ ra tư chất cực kỳ tốt, nếu dốc lòng bồi dưỡng, tương lai tất có thể trở thành tu sĩ Kim Đan.

Tuy nói tu sĩ Kim Đan toàn bộ tu tiên giới cũng không tính là cường đại, nhưng đối với Trữ gia đời đời kiếp kiếp chỉ xuất ra một Trúc Cơ chín tầng mà nói…

Tu sĩ Kim Đan tương lai đủ cho người nhà Trữ gia kích động cùng hưng phấn.

Nhưng Trữ Thấm Nhi linh căn cực tốt lại xảy ra một chuyện kỳ quái.

Nàng không cách nào tu luyện!

Từ năm lên tám cho tới hiện tại 18 tuổi, tu vi Trữ Thấm Nhi vẫn không thể tu luyện, Trữ Hà thấy tình cảnh tôn nữ thì nóng ruột không thôi.

Nhưng cho dù hắn đi khắp nơi tìm người, thậm chí tìm tới nội môn trưởng lão cũng không thể giúp Trữ Thấm Nhi giải quyết nan đề, bọn họ đều nói Trữ Thấm Nhi không thể tu luyện.

Trữ Hà chỉ có thể đem hi vọng đặt trên người đại năng đỉnh cấp tông môn.

Đáng tiếc hắn vẫn không tìm thấy những đại năng đỉnh cấp chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi kia!

Hiện tại Phương Trần trên tay mang nhẫn Xích Tôn Sơn là người gần nhất với đại nhân vật mà hắn từng gặp!

Ai cũng biết người mang nhẫn này nhất định có thể gặp được đại nhân vật đỉnh cấp Xích Tôn Sơn!

Thế nhưng. . .

Đối phương lại là Phương Trần.

Trữ Hà thở dài một hơi.

Trong lúc Trữ Hà đang u buồn, Phương Trần đang rảnh rỗi đi dạo ở một bên cũng nhất thời sửng sốt.

Bởi vì hắn vừa mới nghe trong đầu truyền đến một tiếng vang thanh thúy mình cực kỳ không muốn nghe thấy.

"Đinh — — "

"Kiểm tra khí vận chi tử tồn tại. . ."

"Kiểm tra hoàn tất!"

"Khí vận chi tử: Trữ Thấm Nhi."

"Trữ Thấm Nhi, thân phận thật sự là ma đạo Nữ Đế Đọa Tinh, trước khi trí nhớ và thần hồn chưa thức tỉnh thì không cách nào tiến hành tu luyện.”

“Đọa Tinh Nữ Đế muốn dùng nguyên âm chi thể chuyển thế chín mươi chín lần, đánh cắp thiên cơ, thai nghén ra thuần âm chi thể.”

“Hiện tại Trữ Thấm Nhi đã là kiếp thứ chín mươi chín của Đọa Tinh Nữ Đế, Thuần Âm Thánh Thể đã thành.”

“Do Nữ Đế từng hạ cấm chế với nguyên âm, khi nguyên âm đứng trước nguy cơ thải bổ, Nữ Đế chắc chắn sẽ thức tỉnh!”

“Mời kí chủ bắt cóc Trữ Thấm Nhi tiến hành thải bổ, đến lúc đó Đọa Tinh Nữ Đế nhất định có thể sớm thức tỉnh, dùng thuần âm chi thể trùng tu Đại Thừa, phi thăng thành tiên.”

“Kiểm tra công pháp Trữ Thấm Nhi cần thải bổ là: Thất Tình Lục Dục Giao Dung Đại Pháp, sẽ đưa kí chủ tự động tu tập.”

“Đây là công pháp đỉnh cấp thải bổ, Nữ Đế dù chưa từng cùng nhân loại tu luyện qua, nhưng cái gì cần biết đều biết, mong kí chủ yên tâm sử dụng, cần phải dùng phương thức Nữ Đế thoải mái nhất để nghịch hướng thải bổ kí chủ, hấp thụ tu vi kí chủ, cấp tốc khôi phục thực lực.”

Phương Trần: ". . ."

Tiếp đó trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên toàn bộ nội dung của Thất Tình Lục Dục Giao Dung Đại Pháp, cũng dùng thời gian trong nháy mắt nắm giữ toàn bộ tri thức mà người khác phải thân kinh bách chiến mới có thể nắm giữ…

Lúc này, nội tâm Phương Trần có vô số từ ngữ hoa mỹ đang phun trào.

Hệ thống, ngươi làm trò gì vậy? ? ?

Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới ra ngoài mua dược cũng gặp được khí vận chi tử.

Gặp khí vận chi tử cũng thôi đi, lại còn muốn hắn dùng phương thức này đi tìm chết?

Cho dù Phương Trần không biết Đọa Tinh là thần thánh phương nào, nhưng chỉ riêng bốn chữ ma đạo Nữ Đế cũng đã đủ dọa người.

Đây chính là tuyệt thế ngoan nhân Đại Thừa kỳ a!

Cẩu hệ thống để hắn đi thải bổ nàng?

Có phải điên rồi không?

Phương Trần mắng hệ thống xong thì khẩn trương quét mắt nhìn khắp dược phường, lập tức liền nhìn thấy Trữ Thấm Nhi ở trong góc.

Hắn thu hồi nhãn thần, xoay người vội vã chuồn ra ngoài.

Tránh đi thì hơn.

Loại người ngoan độc như vậy tốt nhất không cần gặp!

"Tiên sư chậm đã, Hắc Ngọc Chi của ngài có rồi đây!”

Đúng lúc này, gã sai vặt của Đạm Nhiên dược phường mang theo một cái hộp được chế từ một khối linh thạch cực lớn đi ra.

Trong suốt như lưu ly, chính giữa linh thạch mơ hồ ánh ra hào quang bảy màu, đặt ở trong là một gốc linh chi màu đen tạo hình yêu dị.

Chính là Hắc Ngọc Chi!

"Tốt lắm, để ta đưa tiền!"

Phương Trần thấy thế vội vàng đi cùng đối phương vào phòng giao dịch.

Chờ sau khi trả xong linh thạch, gã sai vặt rời đi trước chỉnh lý linh thạch, Phương Trần cũng dự định rời khỏi gian phòng.

Nhưng đúng lúc này.

"Phương Trần, tại sao ngươi lại ở đây?"

Một giọng nói kinh ngạc truyền đến.

Phương Trần bỗng quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa lại có hai người Hoa Kỉ Dung và Khương Ngưng Y đứng đó.

Hoa Kỉ Dung diện mạo khuynh thành, môi đỏ phơn phớt, váy đỏ diễm lệ như lửa, còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Khương Ngưng Y váy lam như nước, dán vào cơ thể tinh xảo, tóc dài rủ xuống như thác nước, ngọc dung có chút phiếm hồng làm tan mất vài phần lạnh lùng lúc trước, tăng thêm vẻ đáng yêu động lòng mà thiếu nữ nên có.

"Phương sư huynh!"

Khương Ngưng Y thấy Phương Trần ở đây, đôi mắt vì mệt mỏi mà ảm đạm đột nhiên phát sáng, trở nên trong vắt, bên trong lộ ra mấy phần mừng rỡ đến tiểu hài tử cũng nhìn ra.

Phương Trần trông thấy hai người bèn tiến lên phía trước nói: "Hoa trưởng lão, Khương sư muội, tại sao hai người lại tới chỗ này?”

“Tại sao chúng ta lại tới đây ư?”

Hoa Kỉ Dung giật mình, dường như chưa từng nghe qua câu hỏi như vậy, lập tức lộ ra nụ cười quái lạ.

Khương Ngưng Y xích lại gần Phương Trần nhỏ giọng giải thích: "Phương sư huynh, Hoa trưởng lão là phường chủ Đạm Nhiên dược phường."

Phương Trần nhất thời cảm thấy cạn lời với câu hỏi của bản thân.

"Ngươi mua Hắc Ngọc Chi làm gì? Đây không phải là linh dược thể tu mới cần sao?"

Lúc này Hoa Khỉ Dung phát hiện Hắc Ngọc Chi trong tay Phương Trần.

"Ta dự định đi Nhược Nguyệt Cốc một thời gian."

Phương Trần nói.

"Ừm. . . Không tệ."

Thấy thế Hoa Khỉ Dung khẽ vuốt cằm, tiểu tử này cầu tiến thật, chợt nàng lại nói: "Nếu đã vậy, tại sao hôm qua ngươi không trực tiếp đòi ta?”

“Đợi lát nữa ta bảo hạ nhân trả lại linh thạch, Hắc Ngọc Chi này cho ngươi.”

Phương Trần trong lòng mừng rỡ như điên, ôm quyền nói: “Đa tạ Hoa trưởng lão.”

Hoa Kỉ Dung ý vị khẽ liếc Khương Ngưng Y, khóe miệng khẽ nhếch: “Được rồi, hai người các ngươi ở lại đây một chút, ta đi lấy linh dược.”

Nói xong nàng liền tiêu sái đi ra khỏi gian phòng, chỉ còn Phương Trần cùng Khương Ngưng Y ở lại.

Khương Ngưng Y thấy Hoa Kỉ Dung vội vàng rời đi, khuôn mặt ngày thường xưa nay trấn định giờ phút này cũng không khỏi xuất hiện mấy phần hoảng hốt.

Mà Phương Trần vừa rồi còn tươi cười cũng xuất hiện mấy phần chấn kinh.

Hoa Kỉ Dung chết dẫm, sao ngươi có thể đột nhiên đâm sau lưng ta chứ?