Chương 34: Tông môn khen thưởng

Lúc này nội tâm Phương Trần khuyên nhủ chính mình, trấn định, đừng hoảng hốt!

Cùng Khương Ngưng Y ở một chỗ cũng không phải chuyện lớn.

Hôm qua vừa mới mắng nàng một trận, hiện tại vừa vặn là thời cơ tốt khiến quan hệ chuyển xấu.

Phải bắt được cơ hội này nhanh chóng đẩy mạnh đến cấp độ ân đoạn nghĩa tuyệt với đối phương!

Lúc này.

Khương Ngưng Y đột nhiên mở miệng: "Phương sư huynh, đây là phần thưởng tông môn đưa cho ngươi."

Nàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Phương Trần.

Phương Trần ngây người, vô thức tiếp nhận nhẫn trữ vật, thần thức quét qua, lập tức cảm thấy sợ hãi. . .

Chỉ thấy bên trong có mười mấy bình ngọc, một xấp phù triện tản ra khí tức nhẹ nhàng, còn có hai món pháp bảo mặc dù đặt trong nhẫn trữ vật nhưng lực lượng mạnh mẽ vẫn cuồn cuộn xao động.

Khương Ngưng Y nói: "Phương sư huynh, Hoa trưởng lão nói ngươi muốn một vài đan dược, pháp bảo và phù triện bảo mệnh, đây đều là phần thưởng tông môn cho ngươi."

“Bao gồm các loại phù triện độn pháp, không phải cường giả Kim Đan tầng sáu trở lên xuất thủ thì không cách nào vây khốn được ngươi.”

“Còn có phù triện gia tốc, không chỉ có thể dùng khi chạy trốn mà còn có thể dùng khi truy đuổi kẻ địch.”

“Đan dược có Phục Linh Đan khôi phục linh lực, Nhiên Thần Đan tăng lực chiến đấu, Tụ Huyết Đan trị thương cùng với các loại đan dược giải độc phá chướng khác.”

“Đây đều là đan dược thích hợp nhất cho tu vi hiện tại của ngươi, đều do Hoa trưởng lão lấy từ trong kho của tông môn, cho nên hiện tại người phải nhanh chóng bù lại.”

“Có điều linh dược tồn kho trong tông môn không đủ, chúng ta mới phải đến dược phường.”

Nghe vậy Phương Trần giật mình.

Khó trách hai người này lại đột nhiên xuất hiện tại dược phường, hóa ra là lấy linh dược đi luyện đan.

Khương Ngưng Y tiếp tục nói: "Đúng rồi sư huynh, đan dược cùng phù triện là ngày thường sử dụng!"

"Trong lúc nguy cấp ngươi vẫn nên dùng hai pháp bảo kia!”

“Huyền Võ Tráo là pháp bảo trận bàn có thể dùng cho tự thân bảo vệ, cho dù là cường giả Hóa Thần kỳ cũng không thể phá vỡ nó trong vòng nửa canh giờ, nhưng trận bàn này chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa trong lúc sử dụng ngươi cần ở yên một chỗ, không thể di chuyển!”

“Còn lệnh bài kia là Đạm Nhiên lệnh, chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng tác dụng của nó là…”

Khương Ngưng Y chậm rãi nói: "Triệu tập đại năng tông môn vì ngươi xuất thủ một lần!"

Nghe vậy mắt Phương Trần nhất thời trừng lớn, triệt để chấn kinh!

Mẹ nó?

Đại năng tông môn vì hắn ra tay một lần?

Sướиɠ quá rồi còn gì?

Huyền Võ Tráo phối hợp Đạm Nhiên lệnh, một cái là mai rùa, một cái dùng để gọi người, đây chắc chắn là bảo mệnh thần khí!

Ai chọn hai pháp bảo này quả thực biết nghĩ cho hắn quá!

Tuy nói cả hai đều chỉ sử dụng được một lần, nhưng có thể bảo toàn mạng sống dù chỉ một lần, Phương Trần đã cảm thấy đủ.

Trên mặt Khương Ngưng Y có chút áy náy: “Sư huynh, hai pháp bảo này phối hợp chỉ có thể chống đỡ cường giả Hóa Thần kỳ, không phải tông môn không nguyện ý cho ngươi pháp bảo phòng ngự lợi hại hơn, mà vì đối mặt Phản Hư kỳ, pháp bảo lợi hại đến mấy cũng vô dụng.”

“Mong sư huynh không trách tội!”

“Nhưng nếu ngươi thật sự bị cường giả Phản Hư kỳ truy sát, vậy hãy lấy nhẫn Xích Tôn Giới lúc trước Uyển Nhi đưa cho ngươi ra.”

“Chỉ cần không phải huyết hải thâm cừu, chắc chắc bất kỳ tông môn nào cũng sẽ nguyện ý nể chút tình nghĩa.”

Lời này khiến Phương Trần sửng sốt, hắn cúi đầu quan sát nhẫn trữ vật trong tay.

Lúc này mới phát hiện nhẫn trữ vật Lăng Uyển Nhi cho hắn với nhẫn trữ vật từ Khương Ngưng Y có kiểu dáng cực kỳ khác biệt.

Mặt ngoài nhẫn có một tòa sơn phong màu đỏ thu nhỏ làm người ta nhìn thấy tâm sinh kính sợ, hơn nữa nhìn lâu còn có ảo giác bị phóng to, trở thành một ngọn núi khổng lồ cao chọc trời…

Đúng lúc này.

Bên tai Phương Trần bất ngờ vang lên giọng Hoa Kỉ Dung: “Phương Trần, phù triện, đan dược và Huyền Võ Tráo chỉ là thêm thắt vào, Đạm Nhiên lệnh cùng Xích Tôn Giới mới là phần chính.”

“Vốn ta có thể lấy cho ngươi pháp bảo vượt xa Đạm Nhiên lệnh, nhưng Ngưng Y biết ngươi muốn pháp bảo bản mệnh, nàng đặc biệt quấn lấy sư tôn ròng rã một ngày mới cầu được những thứ này.”

“Còn về Xích Tôn Giới chỉ có tiến nhập Xích Tôn Sơn mới có tư cách cầm nó, mặc dù ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhất định về lâu về dài có thể vào được Xích Tôn Sơn, nhưng ta không nói cho tông môn biết ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ cùng việc thu phục Dực Hung, cho nên muốn cho ngươi sớm lấy được nhẫn là chuyện không thể nào.”

“Nhẫn này thật ra là của Ngưng Y.”

“Hết thảy đều là công lao của Ngưng Y, ngươi phải cảm tạ nàng cho tốt!”

Hoa Kỉ Dung biết Khương Ngưng Y sẽ không tranh công cho nên mới đặc biệt mở miệng giúp đỡ.

Sau khi nghe xong, Phương Trần trầm mặc.

Hắn nhìn qua gương mặt trắng nõn của Khương Ngưng Y, nhìn qua cặp mắt vì không thể lấy được cho mình pháp bảo lợi hại hơn mà tràn ngập áy náy, trong đầu lại nghĩ tới đạo Lưu Quang Kiếm Ảnh đầy lo lắng hôm qua, hình ảnh thiếu nữ thất kinh cùng hốc mắt phiếm hồng…

Lúc này hắn động tâm!

Triệt để động tâm!

Khương Ngưng Y đối xử với hắn như thế mà hôm qua hắn còn hung hăng nhục mạ đối phương.

"Ta thật đáng chết!"

Phương Trần hận không thể cho bản thân một bạt tay.

Sau đó lại cho cẩu hệ thống một bạt tay!

"Ngưng Y. . ."

Sau một lúc, Phương Trần hít sâu một hơi nhìn Khương Ngưng Y, hắn muốn tạ lỗi.

Vì việc hôm qua tạ lỗi!

Còn về việc chịu chết!

Mẹ nó!

Lão tử Thượng Cổ Thần Khu lập địa thành tiên, sợ ngươi chắc!

Hắn mặc kệ!

Nhưng khi Phương Trần vừa định mở miệng, Khương Ngưng Y lại nhanh hơn hắn một bước, nàng nói: “Sư huynh, ta muốn tạ lỗi với ngươi!”

Phương Trần: "?"

Khương Ngưng Y tiếp tục nói: "Hôm qua là ta hiểu lầm ngươi."

Phương Trần: ". . . ?"

“Sau khi ta và Uyển Nhi bị ngươi xua đuổi, ta từng sinh lòng tức giận, nhưng cho đến khi yêu hổ xuất hiện ta mới biết ngươi làm hết thảy cũng chỉ vì muốn cứu ta và Uyển Nhi.”

Khương Ngưng Y ủy khuất nói.

Hai mắt Phương Trần trừng to, hô hấp đều dừng lại. . .

Ta, ngươi. . . Hả?

Ngươi nói cái gì?

Ta cứu các ngươi khi nào?

“Thật xin lỗi sư huynh, xin ngươi tha thứ cho ta cùng Uyển Nhi.”

Khương Ngưng Y lại không giải thích nhiều, chỉ nhìn Phương Trần thành khẩn tạ lỗi.

Kỳ thật hôm qua Khương Ngưng Y muốn tìm Phương Trần tạ lỗi, nhưng vì Hoa Kỉ Dung giấu diếm việc Phương Trần là Thiên Đạo Trúc Cơ, tạm thời đẩy việc thu phục Dực Hung lên đầu Khương Ngưng Y cho nên nàng bị ép đi nói dối trước mặt cao tầng tông môn.

Mà sau khi nàng nghe Hoa Kỉ Dung nói Phương Trần muốn pháp bảo bản mệnh, nàng liền đặc biệt quấn lấy sư tôn Khiên Vân tiên tử nửa ngày mới gom được chừng này pháp bảo làm lễ vật đáp tạ ơn cứu mạng của Phương Trần!

Hiện tại đã gặp được Phương Trần, nàng dự định giao chúng cho hắn đồng thời tạ lỗi.

Sau khi nói xong Khương Ngưng Y như trút được gánh nặng, trong lòng bỗng nhiên được giải phóng!

Cuối cùng cũng đem lời muốn nói nói hết ra!

Mà Phương Trần nhìn nàng, ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng: “Ngưng Y ngươi hiểu lầm rồi, kỳ thật ta…”

Khương Ngưng Y cắt ngang lời Phương Trần: "Sư huynh không cần nói đâu, ta hiểu mà."

"Không phải, ngươi không hiểu. . ."

Nhưng Khương Ngưng Y lại đột nhiên đứng dậy cười một tiếng, lộ ra dáng vẻ tươi tắn không giống thường ngày: “Ta đi giúp Hoa trưởng lão chọn linh dược, chắc người đang bận lắm.”

Dứt lời nàng chắp tay sau lưng rời đi.

Nàng quá hiểu tính cách Phương Trần.

Người như trăng sáng ngời ngời lại thích ẩn mình trong bóng tối, dạng người như hắn tất nhiên không thích phô trương.

Nói không chừng nghe nàng khen hắn hắn cũng sẽ khó chịu.

Cho nên Khuương Ngưng Y không có ý định tiếp tục nói chuyện này với Phương Trần.

Phương Trần nhìn bóng lưng thiếu nữ, mồm há hốc: “Hả?”