Chương 37: Tu hành

Phương thức tu luyện của thể tu và tu sĩ bình thường không giống nhau.

Tu sĩ bình thường thổ nạp linh khí, linh khí vận chuyển theo lộ tuyến kinh mạch được công pháp quy định, cuối cùng tiến nhập đan điền là có thể tăng trưởng tu vi.

Mà thể tu không chỉ cần vận chuyển công pháp, còn cần phải rèn luyện thân thể.

Chỉ có rèn luyện thân thể mới có thể từ trong da thịt gân cốt thúc đẩy lực lượng của thể tu - nguyên lực, dùng nguyên lực phối hợp công pháp vận chuyển.

Tỉ như đám người đang rèn luyện tại Nhược Nguyệt Cốc, tuy rằng có chút không đứng đắn nhưng ngoại trừ đám lão giả đánh cờ ra, những người khác quả thật cũng đang rèn luyện, chỉ có điều hiệu suất thúc đẩy sinh trưởng nguyên lực có chút thê thảm mà thôi.

Người nghiêm chỉnh tu luyện có người nâng đao nâng sắt, cũng có người dùng công phu quyền cước, cũng có người mô phỏng tư thái của yêu thú, chẳng hạn như mô phỏng hổ, hươu, gấu, khỉ, chim…

Còn Phương Trần lúc này vì để mau chóng sinh ra nguyên lực mà đang điên cuồng đánh Vương Bát Quyền.

Không còn cách nào.

Hắn cũng muốn dùng chiêu thức tinh diệu để tu luyện, vì lẽ đó mà thậm chí còn học qua một môn Ngạc Quy Thiết Cốt Công.

Nhưng hắn đau đến mức muốn ngất đi, hơn nữa lại chỉ còn một tay, thật sự không thể nào dùng chiêu thức lợi hại hơn được.

Thế nhưng, tuy Lệ Phục không đáng tin cậy nhưng công pháp này xác thực cường đại.

Sau khi sử dụng Khí Huyết đại đan xong, mặc dù chỉ là Vương Bát Quyền nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một cỗ nguyên lực tinh thuần theo nắm đấm vung vẩy dâng lên trong thân thể.

Mà nguyên lực sinh ra càng đẩy Thượng Cổ Thần Khu vận chuyển mãnh liệt, nguyên lực càng tụ càng nhiều làm cho nhục thân Phương Trần dùng tốc độ cực nhanh trở nên cường đại.

Nguyên lực cùng linh lực cực kỳ khác biệt, so với sự mềm mỏng của linh lực thì nguyên lực lại dày hơn, trong lúc vận chuyển mang đến cho Phương Trần một cảm giác cực kỳ ấm áp và sảng khoái, giống như được ngâm trong suối nước nóng.

Có điều Thượng Cổ Thần Khu nếu như chỉ dùng để thúc đẩy nguyên lực sinh trưởng thì căn bản không xứng được xưng là công pháp đỉnh cấp.

Điểm lợi hại nhất của công pháp này là sau khi nhục thân khôi phục sẽ làm vị trí bị khuyết tổn trở nên mạnh hơn!

Dực Hung ở bên cạnh nhìn Phương Trần đánh Vương Bát Quyền tư thái có chút buồn cười, nó vốn nên cười to nhưng lúc này một chút ý cười cũng không có.

Nó chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.

Không thể trách Dực Hung!

Cho dù là ai nhìn thấy một người máu me đầy mình, cụt một tay đánh Vương Bát Quyền đều sẽ cảm giác quỷ dị sợ hãi.

"Ngươi, ngươi đến cùng muốn làm gì? Có cần gọi người tới hay không?"

Dực Hung cẩn thận hỏi.

"Không cần."

Phương Trần trong lúc cấp bách đáp: "Ta đang tu luyện."

Dực Hung sắc mặt thay đổi: "Cái gì? Đây là tu luyện? !"

"Đừng quấy rầy ta."

Phương Trần xua đuổi Dực Hung.

Đợi qua một lúc bị giới hạn tu vi thể tu, nguyên lực của hắn đình trệ không tiếp tục tăng trưởng, Phương Trần liền nén đau trực tiếp ngồi xuống, hắn phải nhanh chóng để dược lực của Khí Huyết đại đan trợ giúp cánh tay mình khôi phục.

Bằng không dược lực Khí Huyết đại đan trong cơ thể sắp tuôn ra ngoài.

Phương Trần lại lấy ra một bình độc dược, trực tiếp mở nắp. . .

"Đông!"

Bình ngọc vốn kiên cố rơi xuống mặt đất phát ra tiếng va đập nặng nề.

Sau khi độc dược vào bụng, thất khiếu của Phương Trần nhanh chóng chảy ra vô số máu đen, vết thương vốn đã đầm đìa máu tươi lúc này lại càng nhem nhuốc tím đen, mùi hôi thối phát ra từ chỗ cánh tay bị đứt.

"Ngươi làm gì đó? !"

Cùng lúc đó tiếng rống của Dực Hung truyền đến bên cạnh Phương Trần.

Thấy Phương Trần tu luyện xong lại bắt đầu tự sát, Dực Hung kinh hoảng.

Phải biết, mạng của nó bây giờ đang ở trong tay Phương Trần.

Phương Trần chết, nó cũng lập tức chết theo.

Rống xong Dực Hung liền vọt tới bên người Phương Trần, thấp thỏm nhảy lên nhảy xuống: “Giải dược đâu? Giải dược ở đâu?”

"Ngươi gấp cái gì?"

Miệng Phương Trần điên cuồng chảy máu, hắn yếu ớt nói: "Ta không chết được."

Sau khi nói xong, Phương Trần liền cắm đầu xuống đất.

Dực Hung trừng to hai mắt hổ, mẹ nó?

Chết nhanh vậy!

Nó còn chưa kịp cứu Phương Trần!

Tiếp đó Dực Hung cảm nhận được khí tức yếu ớt như ngọn nến trước gió của Phương Trần, mặt hổ đờ đẫn, trong mắt chứa bi thương…

Nó cũng đã nguyện ý làm trâu làm ngựa, tại sao tên Phương Trần này còn muốn chết?

Chết thì cũng thôi!

Nhưng chết vì chủ nhân tự sát thì mất mặt quá!

Có điều, nó còn chưa kịp vì chính mình bi thương thì Phương Trần lại đột nhiên nhảy phắt dậy.

Dực Hung: "?"

Sau đó từ cơ thể Phương Trần bộc phát ra một cỗ khí thế cực kỳ cường hãn, cánh tay dùng tốc độ mắt thường thấy được trong nháy mắt khôi phục lại như cũ.

Hắn nhìn Dực Hung nói: “Vừa rồi ta có nói mình sẽ không chết, ngươi gấp cái gì?”

Dực Hung ngây dại.

Phương Trần không để ý nó, cúi đầu nhìn cánh tay mới sinh trắng nõn, khóe miệng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nắm chặt tay, một cỗ lực lượng tản phát từ bên trong nắm đấm…

“Thượng Cổ Thần Khu lợi hại thật.”

Phương Trần nói thầm.

Du chỉ là một cánh tay nhưng Phương Trần có thể cảm giác được sức mạnh cơ thể biến hóa cực lớn so với trước đây.

Cho dù không cần nguyên lực, không cần linh lực, Phương Trần cảm thấy chỉ dựa vào cánh tay này hắn cũng có thể một đánh mười!

Nghĩ tới đây Phương Trần thỏa mãn gật đầu, dự định tiếp tục tu luyện phần nhập môn của Thượng Cổ Thần Khu.

Phần nhập môn của Thượng Cổ Thần Khu là tu luyện tứ chi.

Hiện tại cánh tay Phương Trần đã tu luyện hoàn tất, chính thức bước vào con đường tu hành Thượng Cổ Thần Khu.

Cũng là đạt thành thể tu Luyện Khí kỳ.

Đợi đến khi tứ chi đều tu luyện hoàn tất thì chính là thể tu Trúc Cơ kỳ.

“Tại sao ngươi không chết?”

Trong lúc Phương Trần muốn tiếp tục tu luyện, Dực Hung đi đến trước mặt Phương Trần, hai mắt trừng to dò hỏi.

"Ngươi kinh ngạc cái gì? Chẳng phải hôm qua ngươi cũng thấy ta làm như vậy sao?”

Phương Trần thản nhiên nói.

“Không phải hôm qua ngươi nhờ trận pháp Âm Dương Lô mới có thể không ngừng sống lại à?”

Dực Hung lẩm bẩm, nó vẫn cho rằng Phương Trần khởi tử hoàn sinh là do lén lút điều khiển Âm Dương Lô.

"Dĩ nhiên không phải."

Phương Trần bĩu môi.

"Vậy chẳng lẽ ngươi là cái người trong truyền thuyết. . ."

Dực Hung đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ Phương Trần là người có thể chất đặc thù chỉ tồn tại trong truyền thuyết?

Tỉ như Bất Tử Thần Hoàng Thể, Vạn Kiếp Bất Diệt Thể?

Trong truyền thuyết bọn họ có thể ở Trúc Cơ kỳ trọng sinh tứ chi.

Hơn nữa người mang thể chất đặc thù chỉ cần nửa đường không chết yểu, tương lai nhất định có thể lên tới vị trí đỉnh phong.

“Đúng! Ta chính là người mà ngươi nghĩ tới!”

Phương Trần nghiêm trang gật đầu.

Dực Hung nhất thời kinh ngạc, tiếp đó không tự chủ được lộ ra thần sắc kính cẩn.

Phương Trần nếu như chỉ là Thiên Đạo Trúc Cơ, Dực Hung mang đế phẩm huyết mạch tuy rằng kính nể hắn nhưng cũng sẽ không e ngại.

Mọi người đều ngang nhau mà thôi.

Nhưng hiện tại nếu Phương Trần là thể chất trong truyền thuyết, so với đế phẩm huyết mạch còn quý giá hơn vô số lần thì tình huống sẽ khác…

Ngữ khí Dực Hung thậm chí còn trở nên nhún nhường mấy phần: “Phương Trần… à Trần ca, trước đó ta ăn nói có chút lớn tiếng…”

Phương Trần cắt lời nó: "Được rồi lui ra đi, ta muốn tiếp tục tu luyện."

"Vâng!"

Dực Hung khúm núm nói, sau đó lui ra ngoài.