Chương 38: Không cần cảm tạ ta

Dực Hung đứng bên ngoài tiểu viện, đầu hổ bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra vừa rồi Phương Trần đang tu luyện!

Tuy rằng phương thức tu luyện vô cùng quái dị và buồn cười, nhưng nhìn chung hiệu quả lại không tồi!

Nhất là sức mạnh từ cánh tay kia, đến nó là yêu thú mang đế phẩm huyết mạch còn cảm thấy kinh ngạc.

“Có điều…”

Sau khi kính sợ, Dực Hung đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, suy nghĩ một lúc mới trừng mắt nói: “Ta bị lừa rồi?”

Hôm qua Phương Trần nói với nó không cần tu luyện, linh cơ tự thông.

Nó đã tin.

Vì thế hôm nay còn cố ý lười nhác nguyên ngày.

Kết quả nó thì rảnh rỗi, Phương Trần lại liều mạng tu luyện?

Mẹ nó!

Như vậy tu vi của nó và Phương Trần chẳng phải chênh lệch càng lúc càng lớn sao?

Nó vội vàng chạy về tiểu viện của mình tu luyện, nhưng bởi vì thời gian kế tiếp khí tức sinh mệnh của Phương Trần lúc cao lúc thấp, hại nó thấp thỏm căn bản không cách nào tu luyện…

. . .

Một đêm trôi qua.

Ngày thứ hai, chân trời vừa nhú lên vài tia sáng.

Trong tiểu viện máu chảy thành sông, Phương Trần lấy áo bào làm thành áσ ɭóŧ, khắp người nhuộm đỏ, nặng nề phun ra một ngụm nước bọt, ánh mắt sáng ngời.

Trải qua một đêm giày vò, cộng thêm có Hắc Ngọc Chi trợ lực, Phương Trần đã tu luyện toàn bộ tứ chi.

Đương nhiên.

Hắn có thể tu luyện được nhanh như vậy, công thần lớn nhất vẫn là hệ thống!

Những người có thể chất đặc thù cũng không thể nào một đêm luyện được toàn bộ tứ chi, vì cho dù bọn họ có khả năng khôi phục cường đại, nhưng nếu sử dụng quá mức cũng sẽ mất rất nhiều máu.

Nhưng Phương Trần thì khác.

Hắn có bug của hệ thống, có thể khôi phục không giới hạn!

Phương Trần nâng quyền, một cỗ kình phong bạo phá xuất ra, tức khắc mặt Phương Trần tràn ngập vui sướиɠ: “Đây chính là Thượng Cổ Thần Khu.”

“Xem ra tu vi của ta là thể tu Trúc Cơ nhất phẩm cộng thêm Thiên Đạo Trúc Cơ nhất phẩm.”

“Nếu như về sau tu luyện thuận lợi, tương lai có thể là thể tu Đại Thừa kỳ cộng thêm Thiên Đạo Trúc Cơ nhất phẩm.”

"Tuyệt vời!"

Lúc này, niềm tin đã sụp đổ vì tư chất tu luyện của Phương Trần rốt cục một lần nữa hồi sinh.

. . .

Nhược Nguyệt Cốc.

Phương Trần tu luyện xong nhập môn thiên, rất nhanh đi tới Nhược Nguyệt Cốc tìm Lệ Phục đòi công pháp kế tiếp.

Trong biển người, Phương Trần vỗ vai Lệ Phục đang dùng thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm bóng lưng hai thiếu nữ áo xanh bỏ chạy trối chết.

"Là kẻ nào?"

Lệ Phục quay đầu.

"Tiền bối, là ta!"

Phương Trần ôm quyền nói.

Lệ Phục phát hiện là Phương Trần, nhất thời nhíu mày: "Là ngươi? Làm gì đó?"

“Bẩm tiền bối, sau khi nghiêm túc tu tập nhập môn thiên Thượng Cổ Thần Khu, ta càng phát giác được điểm tinh thâm ảo diệu của công pháp này, như sao trời biển rộng không khỏi làm người ta mê đắm, ta sinh lòng sùng kính, cho nên đặc biệt đến tìm tiền bối muốn mượn công pháp kế tiếp, cũng muốn được như tiền bối, hi vọng có ngày có thể học được một phần mười trí tuệ của ngài.”

Phương Trần tán dương nói.

"Ừm! Ngươi đúng là người ăn ngay nói thật.”

Lệ Phục nghe vậy ngạo nghễ gật đầu, sau đó hỏi: "Có điều, ngươi có linh dược sao?"

"Có chứ, không tin tiền bối nhìn đi, ta đã tu thành nhập môn thiên!"

Phương Trần giơ cánh tay lên.

Lệ Phục lúc này mới sửng sốt, lập tức nheo mắt lại quan sát, sau cùng thỏa mãn gật đầu: "Tốt lắm! Không tệ!"

Hắn vừa định nói tiếp, chợt quan sát bốn phía, hừ lạnh một tiếng: “Chỗ này có quá nhiều người muốn học trộm công pháp, ngươi đi theo ta!”

Nói xong, Lệ Phục rời khỏi Nhược Nguyệt cốc.

Người chung quanh đi ngang qua: (눈_눈)

Phương Trần lúng túng lấy tay che mặt, trực tiếp đuổi theo.

. . .

Đến chỗ cũ ở Ánh Quang Hồ Sơn.

Lệ Phục hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi tu luyện tứ chi mất bao lâu?”

"Một buổi tối!"

Phương Trần nói, trên mặt toát ra mấy phần ngạo nghễ, nhếch miệng nở ra một nụ cười đắc ý.

Hắn tin tưởng tuyệt đối không có người sở hữu tốc độ như mình!

Cho dù là khí vận chi tử cũng không!

Vì dù sao người khác cũng không có hệ thống giúp đỡ!

Nhưng Lệ Phục lại nhíu mày, bất mãn nói: "Quá chậm!"

"Ngươi không thể trong vòng một phút tu luyện hết sao?"

Phương Trần: "?"

Phương Trần giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán: “Tiền bối có phải hơi làm khó người khác rồi không?”

“Ta bây giờ có thể trong vòng một phút tu luyện hết tứ chi, ngươi không được à?”

Lệ Phục trách cứ.

Phương Trần: ". . ."

Con mẹ ngươi.

Ngươi tu vi gì, ta tu vi gì?

Có thể so sánh sao?

Nhưng đối mặt Lệ Phục tâm tình bất định, Phương Trần không dám nói ra lời trong lòng, chỉ giả lả cười nói: “Tiền bối uy năng không khác gì thượng tiên, thần thông quảng đại không gì không làm được, tiểu bối há có thể đánh đồng với ngài?”

"Ừm, cũng đúng!"

Lệ Phục đồng ý cách nói của Phương Trần, sau đó quyết định buông tha cho hắn, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy lần này ta sẽ không trách phạt ngươi, sau này ngươi nhất định phải gia tăng tốc độ!”

Phương Trần nén giận nói: ". . . Vâng, tiền bối!"

“Được rồi, đừng gọi ta tiền bối, đã tu thành Thượng Cổ Thần Khu thì ngươi chính là đồ đệ của ta.”

Lệ Phục chậm rãi nói: "Sau này gọi sư tôn là được."

"Vâng, sư tôn!"

Phương Trần ôm quyền nói.

Tu tập truyền thừa của đối phương, tiếng gọi sư tôn này hắn gọi rất cam tâm tình nguyện.

“Được rồi, đây là quyển chính của Thượng Cổ Thần Khu, có điều nội dung bên trong cần tu vi đối ứng mới có thể xem được.”

Lệ Phục nói, sau đó đưa tay chỉ lên trán Phương Trần.

Phương Trần gật đầu, bắt đầu tu tập Trúc Cơ thiên của Thượng Cổ Thần Khu.

Nhưng ngay khi nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, Phương Trần vốn đang mừng rỡ liền ngây dại, giây tiếp theo…

Đệt đệt đệt?

Hắn bỗng ngẩng đầu hoảng sợ hỏi Lệ Phục: “Sư tôn, Thượng Cổ Thần Khu này không phải tu luyện tứ chi xong liền Trúc Cơ sao? Tại sao còn cần độ kiếp? Độ kiếp không phải chỉ Độ Kiếp kỳ mới cần làm sao?”

Nội dung bên trong Trúc Cơ thiên, dòng đầu tiên viết: “Sau khi tu luyện tứ chi hoàn tất, cần trong vòng ba ngày dùng khí tức tự thân liên hệ lôi kiếp, sau khi độ kiếp mới có thể tu thành đạo cơ Thượng Cổ Thần Khu.”

Nói cách khác, Phương Trần muốn đạt tới Trúc Cơ kỳ của Thương Cổ Thần Khu còn phải độ kiếp trong vòng ba ngày!

Phải biết lôi kiếp là thứ khiến bao nhiêu tu sĩ thiên hạ khϊếp sợ, người tu vi kém gặp phải lôi kiếp, thập tử vô sinh.

Vô số tu sĩ Độ Kiếp kỳ vì tránh né lôi kiếp mà tình nguyện bế quan mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm.

Nhưng Thượng Cổ Thần Khu này có ý gì?

Chủ động tìm chết sao?

Lệ Phục lạnh nhạt nói: "Công pháp nghịch thiên là bởi nhìn lén tiên cơ, vốn không phải là công pháp mà thế gian nên có.”

"Độ kiếp không phải rất bình thường sao?"

Phương Trần chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, môi cũng phát run: "Tại sao trước đó ngài không nói cho ta?"

"Ta không nói sao?"

Lệ Phục cau mày hỏi ngược lại.

Phương Trần sắp khóc: "Ngươi không nói!"

"Há, vậy bây giờ nói cũng không muộn."

Lệ Phục hùng hồn đáp trả: "Lại nói, trình độ tu vi như ngươi lại làm được việc chỉ có Độ Kiếp kỳ mới có thể làm, ngươi không cảm thấy tự hào sao?”

"Huống hồ độ kiếp thành công, công lực đại trướng, đây cũng là một đại cơ duyên!"

Phương Trần trừng to mắt.

Mẹ nó.

Ngươi đang nói tiếng người sao?

Lệ Phục điềm tĩnh: "Được rồi, ngươi không cần cảm tạ ta."

“Tuy tốc độ tu luyện của ngươi cực chậm, nhưng có thể hưởng cơ duyên giống Độ Kiếp kỳ, đây cũng là điều ngươi xứng đáng có được sau khi tu thành công pháp!”

Phương Trần: " ? ? ?"